NHƯ ÐỜi LẠC NHAU
Nhỏ thương !
Thế là chúng mình đã mất đi cơ hội được gặp nhau hôm naỵ Tiếc thật !
Trong cái ga bỏ túí của con phố nhỏ xíu thế này mà mình lại lạc, không
đón được nhau thì đúng là chuyện đáng… khóc phải không nhỏ?
Hai đứa từ hai nơi xa lắc cùng đến một điểm hẹn để gặp nhau... nhưng
rồi lại lạc không thể gặp để "tay bắt mặt mừng" như mình hằng tưởng tượng.
Giữa những dập diù của đoàn người xa lạ, anh đứng đây lòng bồn chồn,
lo lắng chờ nhỏ thì phải chăng nơi góc xa nào đó nhỏ đang… bơ vơ, buồn
bã và bật khóc… trách người yêu lỗi hẹn?
Anh đứng bên này… thuốc nối tay
Bên kia nhỏ gạt lệ vơi đầy?
Trách nhau lỡ hẹn... sân ga vắng
Mưa bụi đêm buồn lất phất bay
Chuyện gặp nhau được xác định như một định đề "ắt có và phải " của những
cặp trai gái yêu nhau. Từ hôm đầu tiên quen nhau cho đến nay, trong anh,
trong nhỏ chắc hẳn ai cũng đã từng mong được một lần gặp mặt nhau phải
không? Xét cho cùng... chẳng biết chuyện gặp gỡ sẽ đem lại cho chúng mình
những thích thú bất ngờ gì... hay ngược lại? Nhưng hình như cả hai đều rất muốn
và rất mong được gặp nhau.
Muốn gặp nhau bằng con người thật… đối diện với hình hài, sắc thái đã từ
lâu từng ấp ủ, hằng mộng mơ. Mặt đối mặt để cho những rung cảm phút đầu
đuợc tự do bộc phát, vốn đã từ lâu cố nén tận đáy lòng. Những nhớ thương
rung động, xúc cảm đó lâu nay chỉ được thể hiện qua bằng những vần thơ diễm tình
hoặc bi lụy trên không gian ảo cu?a "computer…"
Những khát khao quắt quay cũng được chắt chiu bằng những tấm ảnh không
hồn đã gởi cho nhau mà có lẽ thời gian đã làm nhạt nhoà đi phẩm chất của nó.
Nói cho rõ hay điệu đà triết lý một cách duy vật là: cơ hội cho nàng quan sát
chàng "Bạch Mã Hoàng Tủ" của lòng mình và ngược lại, chàng cũng muốn chứng
minh với chính bản thân mình đã chọn được một "Beauty Princess".
trăng hãy đừng tan… hãy vẫn đêm
cho người yêu đến nhẹ bên thềm
cuồng quay môi mắt lần gặp gỡ
để hồn bay vút… khoảng trời êm
Ðáng tiếc! Chúng mình đã lỡ lạc nhau. Ðó là số Trời! Anh chưa bao giờ tin vào mạng
số… nói nôm na là tin dị đoan. Nhưng làm sao để giải thích chuyện lạc nhau tình cờ
khó có thể xảy ra và cũng như để níu kéo lại được sự mất mát cuả cơ hội gặp nhau
"ngàn năm một thuở" này hở nhỏ?
Con người có khuynh hướng thích ngụy tạo cho mình hay cho tha nhân những lý do
nào đó để giải thích, để an uỉ, để xoa dịu đi những xui xẻo mất mát v.v... mà họ không
muốn bị thương tổn và không thể chấp nhận.
Trời đã không muốn cho mình gặp nhau! Một exclamation...yếm thế! Nhưng cũng
đành tin như vậy để bớt nghe ray rứt, bớt nghe sự đay nghiến vì lầm lỡ dày vò.
Còn làm sao hơn? Chuyện đã xảy ra không thể níu kéo lại được. Qúa khứ không
thể qua hai lần phaỉ không nhỏ? Nói như một Héraclite: "Tu ne peux pas descendre
fois dans les memes fleuves..."
Nhỏ ơi! Hôm nay không gặp được nhỏ đã buồn, cơn mưa đêm lại càng làm buồn và
nhớ nhỏ hơn. Nhớ ơi là nhớ! Cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng hễ nhắm mắt là lại tưởng
ra cái cảnh mình gặp nhau... Nửa mừng nửa e thẹn vì còn xa lạ. Run run nắm tay nhau
no'i những câu bâng quơ vô nghĩa. Ngộ qúa phải không nhỏ? Ðoạn phim này cứ quay
diễn lại trong trí tưởng, khiến lại nhớ đến nhỏ thật nhiều. Nhỏ biết không... anh tự giận
mình khôn tả. Chỉ có một chuyện nhỏ xíu xiu là đi đón để gặp mặt nhỏ. Thế mà vẫn
không làm được! Giận mình, giận nhiều thật nhiều. Anh trộm nghĩ… chắc nhỏ cũng đang
giận anh ghê lắm... Thôi, cho anh xin lỗi! Hãy hy vọng rằng mình sẽ còn cơ hội khác gặp
gỡ nhau. Giờ thì đã khuya rồi! Anh đền nhỏ bằng một giấc ngủ đầy mộng đẹp đêm nay.
Vào mộng đi nhỏ… Anh đang hát ru nhỏ ngủ đây: "…Ngủ đi mộng vẫn bình thường…
À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ... Tay anh em hãy tựa đầu, cho anh nghe nặng trái sầu
rụng rơi... ngủ đi em... ngủ đi em..." Chúc nhỏ ngon giấc!
Thương nhiều,
anh khờ