| | Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) Tue May 28, 2013 12:52 pm | |
| chim họa mi Truyện ngụ ngôn: Người thầy Họa Mi
Tại Khu rừng chim, một khu rừng dành riêng cho các loài chim, năm nào cũng đều có cuộc thi hót của các loài chim do nhà hiền triết Cú Mèo tổ chức. Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng giải hót hay vẫn cứ lẩn quẩn thuộc về các nghệ sĩ hót Hoàng Anh, Sơn Ca và Họa Mi. Thấy vậy nhà hiền triết Cú Mèo mới nảy ra sáng kiến đề nghị ba chàng nghệ sĩ trên hãy tự chọn cho mình mỗi người một học trò riêng để truyền dạy hết bí quyết nghệ thuật hót, nhằm tạo thêm sự phong phú cho nhiều giọng hót hay dự thi. Ai có học trò đoạt được giải xem như sẽ thắng lớn cho mùa thi năm sau.
Thế là Hoàng Anh, Sơn Ca và Họa Mi cùng treo bảng tuyển chọn giọng hót hay. Có ba chú chim là Chèo Bẻo, Cu Gáy và Chích Chòe, vốn là bạn thân vẫn thường chơi chung với nhau, nghe tin liền cùng hẹn nhau đi học hót. Chèo Bẻo được Hoàng Anh chọn, còn Cu Gáy được Sơn Ca chọn. Riêng Chích Chòe bị các nghệ sĩ hót Hoàng Anh và Sơn Ca chê nên phải chạy qua nhà nghệ sĩ Họa Mi xin học. Sau khi nghe Chích Chòe thử giọng Họa Mi bằng lòng nhận Chích Chòe làm học trò.
Mấy tháng trôi qua, trong khi Hoàng Anh và Sơn Ca tận tình chỉ dạy cho Chèo Bẻo và Cu Gáy rất chi li từng cách lấy hơi, từng động tác cổ, từng bước chân đứng,... thì Chích Chòe hầu như chỉ đến nhà Họa Mi để tự hót chơi trước sự chứng kiến của Họa Mi. Kết quả là Chèo Bẻo và Cu Gáy tiến bộ rất nhanh, khi hót ai cũng đều khen hay. Còn Chích Chòe thì dù có rất nhiều cố gắng vẫn không bằng được hai bạn.
Ngày thi đã gần kề, Chích Chòe nản quá xin được nghỉ học vì sợ dự thi sẽ bị rớt. Họa Mi liền nghiêm mặt nói:
- Ai dám nói con thi sẽ bị rớt? Gần một năm nay ta ngày nào cũng phải kiên nhẫn nghe con hót là để tìm năng khiếu và những nét đặc trưng cho giọng hót của con đó. Bắt đầu từ hôm nay con bắt buộc phải tập luyện cật lực theo sự chỉ dạy của ta...
Mùa thi hót của các loài chim trong Khu rừng chim lại được tổ chức. Năm nay có đến sáu giọng hót hay được vào vòng chung kết. Ba giọng hót vàng Hoàng Anh, Sơn Ca và Họa Mi lại tiếp tục đoạt giải và Ban tổ chức cuộc thi quyết định sẽ trao thêm một giải nữa cho giọng hót thứ tư. Đại diện Ban giám khảo, nhà hiền triết Cú Mèo bay ra giữa hội trường phát biểu:
- Ban giám khảo rất bối rối vì năm nay đã có thêm ba giọng hót mới: Chèo Bẻo, Cu Gáy và Chích Chòe đều là những giọng hót xứng đáng được vinh dự đoạt giải. Rất tiếc là chúng tôi chỉ được phép chọn một mà thôi.
Bạn Chèo Bẻo, bạn hót hay lắm và vũ điệu cũng rất đẹp. Nhưng sao giọng hót và vũ điệu của bạn cứ giống y chang người thầy của bạn là Hoàng Anh vậy? Chúng tôi đã có giải cho Hoàng Anh rồi, nên không thể trao thêm một giải nữa cho bản sao của Hoàng Anh là bạn được. Xin bạn Chèo Bẻo thông cảm.
Còn bạn Cu Gáy. Giọng hót của bạn là hay nhất và điêu luyện nhất trong ba thí sinh còn lại. Tôi trước kia rất ái mộ giọng hót của cụ Cu Gáy Xám là ông nội tổ của bạn, người cũng đã từng nhiều năm liền đoạt giải giọng hót vàng của Khu rừng chim. Giọng hót của cụ Cu Gáy Xám quả thật là tuyệt, có rất nhiều cung bậc đã từng làm xao xuyến muôn loài. Từ ngày cụ Cu Gáy Xám mất đi, Khu rừng chim cứ như mất đi một cung bậc của cuộc sống. Nghe tin bạn Cu Gáy dự thi tôi mừng lắm. Nhưng buồn thay, giọng hót của bạn không phải là giọng hót thất truyền của dòng họ Cu Gáy Xám lừng danh mà tôi đã từng được nghe. Giọng hót của bạn lại là giọng hót của dòng họ Sơn Ca! So với Sơn Ca, thầy của bạn, bạn không thể nào so sánh nổi. Do đó giọng hót của bạn xem như đã được thầy của bạn là Sơn Ca đại diện lãnh giải rồi.
Còn Chích Chòe, nhiều giám khảo cho rằng không bằng Chèo Bẻo và Cu Gáy nhưng rõ ràng là giọng hót của Chích Chòe không thể lẫn vào đâu được. Đó là giọng hót rất riêng, rất đặc trưng cho dòng họ chim Chích Chòe. Tuy vẫn còn ít nhiều non nớt nhưng Ban giám khảo tin rằng với sự cố gắng của chính mình, giọng hót của Chích Chòe sẽ vẫn còn tiến xa hơn nữa.
Ban giám khảo xin tuyên bố Chích Chèo xứng đáng là giọng hót vàng thứ tư đoạt giải trong năm nay. Khu rừng chim chúng ta vô cùng hân hoan vì ngoài giọng hót vàng quen thuộc của Hoàng Anh, của Sơn Ca, của Họa Mi; Khu rừng chim của chúng ta năm nay còn có thêm giọng hót rất mới của Chích Chòe...
Chích Chòe chạy đến ôm chầm lấy thầy Họa Mi. Trong một phút xúc động, các loài chim thấy mắt của Họa Mi và Chích Chòe đều rưng rưng nhòa lệ...
(Truyện đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Hàm Luông, số 9 tháng 12 năm 2012)
Thanh Trắc Nguyễn Vănchim chích chòe lửa | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) Sun Jun 09, 2013 12:33 am | |
| Truyện ngắn: Valentine quên
1. Mình quen nhau vào một ngày Valentine, ngày mà em và anh cùng dự buổi họp mặt của một người bạn thân. Qua sự đùn đẩy của bạn bè hai đứa mình bị dồn lại phải ngồi cạnh nhau. Hầu hết đám bạn hôm ấy đều đã có đôi có cặp, chỉ riêng trong nhóm chỉ cỏn em và anh vẫn cô đơn... Em vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó anh bận một chiếc áo sơ mi trắng sọc xanh rất hợp thời trang và khá đẹp trai! Dù ngồi bên em nhưng anh chỉ nhìn em vài cái lấy lệ rồi thản nhiên cười đùa trước sự châm chọc của bạn bè. Em vừa tự ái vừa ngạc nhiên: Không hiểu sao một người có ngoại hình khá, có thể dễ dàng quyến rũ các cô gái như anh, lại vẫn thích lối sống cô độc một mình? Tàn tiệc, trước khi chia tay, em hỏi tên anh rồi tự giới thiệu tên em là Quỳnh Như. Anh nghe một cách miễn cưỡng, khẽ cười mỉm rồi bỏ đi. Em hiểu, em hoàn toàn chắng có gì để anh đáng phải lưu tâm và đáng nhớ cả...
2. Mình yêu nhau cũng vào một ngày Valentine, sau khi anh đã ngỏ lời với em và tặng cho em một tấm thiệp Valentine có in hình hai trái tim buộc bởi một sợi dây ruy băng nơ màu hồng. Sau này anh vẫn thường luôn miệng gọi ngày kỷ niệm đáng yêu của hai đứa là ngày Valentine hồng.
Năm đó em về nhận nhiệm sở tại trường và gặp lại anh sau ba năm cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ có dịp còn gặp lại. Khi biết hai đứa cùng đồng nghiệp là nhà giáo, em đã cười ra nước mắt. Thông tin về nhau mù mờ cũng đúng thôi, vì khi cùng ngồi cạnh nhau có đứa nào chịu nói với nhau câu nào đâu? Với lại theo lời nhỏ Mai, em ruột của em, thời gian trước em vẫn còn rất gầy và rất xấu nên anh có chê cũng phải! Khi về trường em mới bắt đầu “trổ mã” phổng phao để thật sự trở thành một thiếu nữ, và khi diện vào chiếc áo dài cô giáo em lại càng xinh đẹp nhiều hơn...
Do tổ chuyên môn chưa phân công kịp nên em tạm thời được cử làm giám thị và thường phải ngồi trực ở phòng giám thị. Thế là các thầy giáo trẻ trong trường cứ rảnh là cứ xuống tập trung tại phòng giám thị, khiến căn phòng người ta nói trước kia vẫn thường vắng lặng nay bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn lên! Trường em về là một trường lớn của thành phố nên có rất nhiều phòng học và có rất nhiều giáo viên. Các thầy giáo trong trường vẫn thường nói đùa phòng giám thị dạo này là phòng “hot” nhất của trường, là nơi các Sơn Tinh và Thủy Tinh thường xuống “tranh tài đấu trí” với nhau để giành mỹ nhân. Em lúc đầu cũng hơi buồn cười và có chút tự hào, nhưng càng về sau em càng quí trọng tình cảm của các thầy giáo trong trường đã dành riêng cho em.
Này là thầy Lộc vừa dạy vừa tự học nên mới có thêm bằng thạc sĩ toán. Thầy Lộc còn khá trẻ, cũng là một trong những giáo viên dạy giỏi của trường. Nghe nói lúc trước gia đình thầy Lộc rất nghèo, khi còn là sinh viên thầy Lộc vừa học vừa phải đi làm thêm, có khi bán vé số, có khi rửa chén bát cho các tiệm phở để có tiền ăn học. Nay tuy đã thành danh, dạy thêm có rất nhiều học trò theo học, nhưng thầy Lộc chắc vẫn còn nhớ thuở hàn vi nên rất khiêm tốn. Thầy lúc nào cũng biết nói đùa và biết dừng câu nói đùa đúng lúc. Trong các thầy, theo em thầy Lộc rất vui tính và cũng dễ gần gũi nhất.
Này là thầy Quang, giáo viên dạy thể dục, tuổi chừng ba mươi. Thầy Quang rất giỏi chuyên môn và giỏi tiếng anh. Thầy Quang đã nhiều lần được cử làm trọng tài bóng chuyền cho nhiều giải quan trọng trong nước và ngoài nước. Thầy Quang cũng là đương kim vô địch bóng bàn và đương kim vô địch quần vợt của quận nhà. Em đã nhiều lần theo các cô giáo trong trường đi xem và cổ vũ thầy Quang thi đấu. Em rất thú vị khi biết khi đánh bóng bàn thầy Quang đánh bằng tay trái, còn khi đánh quần vợt thầy Quang lại đánh bằng tay phải! Mỗi tay đánh một môn, để không bị lẫn lộn làm hư kỹ thật của tay, thầy Quang mỉm cười giải thích khi em tò mò hỏi.
Này là thầy Quý, hai mươi sáu tuổi, giáo viên dạy môn sinh. So với các thầy cô khác trong trường, thầy Quý có vẻ không khá giả. Quần áo đi dạy thầy bận thường cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ và phẳng phiu. Gặp em thầy Quý có vẻ ngại, ít nói. Cũng như nhiều giáo viên nam chưa vợ khác, thầy Quý cũng thường xuống phòng giám thị nhìn lén em. Nhưng không giống như mọi người, thầy Quý xuống phòng giám thị chỉ là để ngồi và lặng im soạn giáo án! Em rất quí thầy Quý vì biết thầy có rất được nhiều học sinh quí mến. Tuần trước nhờ đọc một tờ báo em mới biết thầy Quý đã từng nhặt được hai lượng vàng miếng trong một cái giỏ xách bị đánh rơi bên lề đường. Dù biết người bị rơi mất vàng là người rất giàu có thầy Quý vẫn trả lại. Và hơn thế nữa thầy vẫn kiên quyết không nhận một lượng của người chủ khi bà ta có nhã ý tặng để đền ơn.
Này là thầy Phong, là giáo viên dạy hóa nhưng lại là một nhà thơ, có tên trong Hội nhà văn của thành phố đàng hoàng. Thầy đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa có vợ. Nói chuyện với thầy Phong thật thú vị. Còn nhớ buổi đầu gặp thầy Phong, em nói với thầy em có nghe nhiều người trong trường gọi thầy là nhà thơ? Thầy Phong mỉm cười bảo nhà thơ là danh hiệu bây giờ nhiều người rất dễ tự xưng nhất. Ai cũng có thể xưng là nhà thơ được. Nhưng danh hiệu nhà thơ không phải là mình tự xưng cho mình, không phải là của bạn bè gọi cho mình mà phải để độc giả phong tặng cho mình, thế mới xứng đáng là nhà thơ! Ngoài ra nhà thơ cũng phải là người cần có bản lĩnh nữa... Em hỏi bản lĩnh gì? Thầy lẳng lặng viết tặng cho em một bài thơ tình có hai từ “quỳnh như”, là tên của em, được ghép rất khéo léo trong bài thơ rồi bỏ đi. Tuần sau, thầy đến phòng giám thị tặng em một tờ báo vừa in bài thơ đó! Một tháng sau thầy Phong lại đến tặng em một tuyển tập thơ, mở ra lại thấy bài thơ thầy viết tặng em đã được tuyển vào tuyển tập! Khỏi phải nói em “tâm phục khẩu phục” thầy Phong sát đất luôn!
Và còn rất nhiều thầy nữa, mỗi người mỗi vẻ... Nhưng không hiểu sao em vẫn cứ ngong ngóng chờ đợi một người vẫn chưa thấy xuống phòng giám thị bao giờ. Người đó chính là anh. Tuy ba năm trước anh đã chẳng thèm ngó ngàng gì đến em, khiến em vừa buồn vừa tủi phận, song hình bóng của anh thỉnh thoảng vẫn cứ phảng phất trong giấc ngủ của em.
Từ ngày em về trường, mình vẫn thường chạm mặt nhau nhưng anh vẫn cứ thích “làm ngơ” mỗi khi em đi qua. Sau này, chắc có lẽ do ảnh hưởng của “tin đồn” về cô giáo trẻ Quỳnh Như mới về trường, anh mới chịu mon men xuống phòng giám thị rồi làm quen với em. Nhiều người trong trường đã rất bất ngờ khi thấy em nhận lời đi ăn tối với anh quá dễ dàng và cũng thật quá nhanh. Thế là mình yêu nhau...
3. Em chia tay anh cũng vào ngày Valentine, đúng vào ngày mình chính thức yêu nhau tròn được một năm. Khi đó mình đã làm lễ hỏi được ba tháng và chỉ còn năm tháng nữa thôi là sẽ làm lễ cưới...
Trong thời gian làm người yêu của anh, em luôn rất tự hào về anh. Có một lần anh hướng dẫn cho hai cô giáo sinh trẻ đẹp. Hai cô này đi khoe với mọi người anh đúng là một người giáo viên mẫu mực và có tâm. Hai cô kể có một lần họp với anh tại phòng giáo viên, một trong hai cô chỉ vì lỡ miệng gọi học trò là “tụi nó”, lập tức bị anh nghiêm mặt nhắc nhở ngay. Theo anh, đã là người thầy thì phải biết tôn trọng học trò. Có tôn trọng các em, các em mới tôn trọng mình. Dù có mặt hay vắng mặt học sinh đi nữa cũng không được gọi các học sinh của mình là “tụi nó”! Và còn nhiều chuyện khác nữa khiến mọi người, trong đó có em, càng lúc càng ngưỡng mộ anh nhiều hơn. Nhưng điều làm em bực mình nhất chính là chuyện dù đã hết đợt thực tập, hai cô giáo sinh vẫn thường kiếm cớ về “thăm học sinh” để có dịp lại quấn quít bên anh...
Em vẫn nhớ mãi những ngày Valentine định mệnh đó. Ngày mình lần đầu gặp nhau, ngày anh ngỏ lời yêu em và rồi cũng là ngày em chia tay anh. Anh vẫn gọi chung với một cái tên là ngày Valentine hồng với những lời thật hoa mỹ. Còn đối với riêng em, em đặt tên rất dễ nhớ cho từng giai đoạn một: Ngày Valentien nhớ, ngày Valentine yêu và ngày Valentine quên...
Tiệc đã tàn, buổi tiệc tổ chức tại nhà một người bạn cũ của anh, do uống rượu hơi nhiều nên nhiều bạn bị say ngồi không còn vững. Lúc đó em biết anh vẫn còn tỉnh táo không hề say. Một là vì anh rất khôn ngoan luôn tìm cách uống ít hơn những người khác. Uống ít để quan sát xem và nghe người ta nói gì về mình khi người ta ngỡ mình không còn tỉnh, anh vẫn thường nói với em như vậy. Hai là anh có bí quyết riêng, anh vẫn thường uống một chút dầu ăn trước khi nhập tiệc (dầu ăn có tác dụng làm giảm khả năng hấp thụ rượu vào cơ thể). Ba là tửu lượng của anh cũng rất cao. Cha của anh là một vị quan chức cao cấp trong nghành giáo dục, nhà của anh luôn được người ta tặng cho những loại rượu ngoại đắc tiền quí hiếm. Mấy chai rượu mang tiếng là “mua ở nước ngoài về” ở buổi tiệc này chẳng có nghĩa lý gì đối với anh cả.
Lác đác đã có nhiều bạn nam ói mửa ra cả chén bát. Nhiều bạn nữ thấy gớm tỏ ý không muốn dọn dẹp. Lập tức anh hùng hồn tuyên bố: - Mấy bạn nữ cứ để đó đi, mình bảo con Như nó dọn cho! - Được không đó ông? Ông lấy quyền gì mà bắt bà Quỳnh Như bả dọn? - Quyền là chồng sắp cưới có được không? Ông bà ta có câu: “Dạy con từ thuở còn thơ. Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”. Ngay từ bây giờ phải dạy dỗ nó từ từ, cho con vợ tôi nó hiểu thế nào là “chồng chúa vợ tôi” chứ!
Lập tức một tràng pháo tay vỗ rào rào tán thưởng. Em từ nhà vệ sinh đi lên nghe trọn câu nói của anh mà chạnh lòng! Tuy vẫn có nhiều bạn nữ giúp em cùng dọn dẹp và rửa đống chén bát đáng ghê tởm đó, nhưng nước mắt em lúc nào cũng muốn chực trào ra. Không được gọi học trò là “tụi nó” vì gọi như vậy là thiếu tôn trọng học trò. Vậy gọi người yêu và cũng là vợ sắp cưới của mình là “con” và “nó” thì sao? Gọi như vậy có thật sự là tôn trọng nhau không? Với lại cưới vợ là để cùng chia sẻ, cùng yêu thương nhau, có phải đâu cưới vợ là để biến vợ thành ôsin, để có cái quyền sai vặt nhằm thỏa mãn cái “tôi” ích kỷ của mình trước mặt bạn bè?
Mẹ em mất sớm. Em và nhỏ Mai từ nhỏ sống chung với cha và bà nội. Bà nội từ đó nghiễm nhiên trở thành người mẹ tinh thần của em. Theo lời bà nội kể lại, ông nội em ngày xưa rất thích bóng đá. Cầu thủ ông ái mộ nhất là cầu thủ T. Còn bà nội em thì lại thích cải lương. Nữ nghệ sĩ mà bà yêu thích nhất chính là nữ nghệ sĩ cải lương B. Cả hai người đều là những người nổi tiếng trước năm 1975 và cũng đã từng có thời gian yêu nhau tha thiết. Nhưng cầu thủ bóng đá và nghệ sĩ cải lương sống vào thời đó thường bị xã hội khinh rẻ. Cầu thủ luôn bị xem thường, chỉ là một loại “quần đùi áo số”; còn nghệ sĩ cải lương cũng không khá gì hơn, cũng chỉ là một thứ “xướng ca vô loài”. T và B hiểu rất rõ điều đó. Họ yêu nhau và cùng thỏa thuận với nhau, chàng không bao giờ được vào rạp xem nàng hát cải lương. Nàng lý giải, nàng không muốn chàng phải nghe người ta nói “con B bữa nay hát hay quá”! Còn nàng cũng sẽ không bao giờ đến sân vận động xem chàng đá bóng, nàng cũng không muốn nghe người ta vỗ tay và hét với nhau “thằng T đang đi bóng kìa”! Tình yêu của họ đẹp vì họ không những biết yêu nhau mà còn biết tôn trọng nhau nữa. Còn anh?...
Quyết định hủy hôn của em gặp sự phản đối quyết liệt của của cả hai họ nhà trai và nhà gái. Cha em bảo em là con nhỏ điên, làm xấu hổ cho cả gia đình. Nhỏ Mai thì bảo em quá cố chấp, quá tự ái. Chỉ riêng có bà nội là thông cảm với em. Bà nói bà vẫn luôn cho rằng quyết định của em là đúng.
Xa anh rồi, em vẫn đau và vẫn nhớ... Nhưng em vẫn cứ tin rồi một ngày không xa em sẽ tìm được một người yêu em chân thành. Và người ấy sẽ không bao giờ gọi em là “con” trước mặt mọi người như anh đã từng gọi...
(Truyện ngắn đã đăng trên Tạp chí Non Nước số 184, tháng 3 năm 2013)
Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) Sun Jul 28, 2013 11:16 pm | |
| Đôi dòng cảm xúc khi đọc tập thơ Huyền thoại người lái đò
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn là những vần thơ rất thực ở đời thường. Tôi rất may mắn và vinh dự được biết đến nhà thơ - một giáo viên vật lí cấp 3 nhưng yêu thơ đến vô cùng.
Trong cuốn “Giọt lệ trăng” tác giả gửi tặng, tôi thấy ở trang cuối cùng có dòng “Cảm nhận về thơ : Thơ là hoa hồng của tâm hồn”. Tôi cứ thắc mắc mãi … hai từ “Hoa hồng” mà nhà thơ nói đến là gì, là nét đẹp kiêu sa quyến rũ, mùi hương dịu nhẹ của loài hoa tình yêu hay là một ý nghĩa nào khác mà thôi chưa nghĩ ra.
Và điều đó được giải đáp bằng những vần thơ của tác giả, rất thực, rất đời thường nhưng lại có nét cuốn hút rất riêng. Tuy tôi biết đến thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn chưa lâu nhưng tôi rất thích và yêu luôn tự lúc nào không hay.
Tôi đã đọc tập thơ “Huyền thoại người lái đò” này tới 4 lần nhưng lần nào đọc tôi cũng phát hiện ra những điều mới mẻ riêng trong từng bài thơ, trong từng vần thơ lung linh nhiều màu sắc và đặc biệt hơn là tôi đều dừng lại ở bài thơ “Pleiku buồn không em…”.
Tôi không hiểu vì sao nhưng những câu thơ ấy cứ xoáy vào đầu óc tôi, từng vần thơ cứ nhảy múa trước mắt tôi bởi ngôn từ nhẹ nhàng mà đượm nét duyên. Tôi đang ôn thi để thứ 2 thi cả ngày nhưng tôi không thể nào thoát ra được bài thơ ấy và có điều gì đó thôi thúc tôi phải viết cho bằng được. Thế là giờ đây, ngồi bên máy tính và viết.
“Pleiku ngan ngát hương trà Đi trong sương trắng ngỡ là áo em Nhà nàng ngõ lạ giờ quen Sao qua trăm buổi vẫn quên lối về?
Pleiku sóng sánh cà phê Dốc lên, dốc xuống tóc thề xưa bay Hạt mưa ai chuốt nhỏ gầy Tìm em đồi cũ lạnh đầy nhớ nhung.
Pleiku phố núi chập chùng Nửa đêm buồn gảy bập bùng ghi ta Biển Hồ chưa đến đã xa Cúc quỳ rụng Thoảng hương trà tóc em …” (Pleiku buồn không em…)
Vâng! Là thế đấy, ngôn từ bình dị đến đấy nhưng sao tôi có ấn tượng rất mạnh với bài thơ viết về phố núi này quá.
Tôi vừa có dịp đặt chân lên mảnh đất Cao Nguyên trong một tuần – vùng đất của những đồi núi trập trùng, của những áng mây bàn bạt sớm chiều, của những vườn cà phê hay những đồi thông trải dài xa tít….
Dưới con mắt của tôi, tôi chỉ kịp thốt lên rằng “Ôi! Đẹp quá” , đẹp bởi những áng mây cứ chùng chình lượn quanh. Thế nhưng, dưới con mắt của người nghệ sĩ “Đi trong sương trắng ngỡ là áo em”. Đẹp! Rất đẹp!
Ở vùng núi cao ấy, với tôi đó là miền đất lạ, là những khung cảnh mây trắng lượn lờ hay những đồi núi cứ nhấp nhô liên hồi nhưng nhà thơ đã phát hiện ra được một mùi thơm rất đặc trưng, rất quyến rũ đó là “hương trà” hòa quyện cùng “hương cà phê”. Khi đọc bài thơ này, tôi mới hiểu thêm được một phần nào đó về sự cảm nhận thơ của chính tác giả mà tôi vừa nói ở trên.
Đúng vậy, mở đầu bài thơ, tác giả đã viết “Pleiku ngan ngát hương trà” hay “Pleiku sóng sánh cà phê”. Đọc câu thơ ấy, tôi cứ nghe mùi hương thoang thoảng đâu đây, mùi thơm dịu nhẹ mà mát rượi lòng mình. Tôi nhắm mắt lại, mường tượng về vùng núi cao, về lúc đứng giữa những đồi chè óng ánh nắng chiều, về lúc nhặt những hạt cà phê trong lòng bàn tay với những quả chín đỏ căng mọng; tôi hít một hơi cho căng tràn lồng ngực mà nghe lòng mình dễ chịu quá.
Để rồi cuối bài thơ, vẫn mùi hương quen thuộc của “phố núi trập trùng” ấy lại xuất hiện lần nữa:
“Cúc quỳ rụng Thoảng hương trà tóc em…”
Tập thơ đóng lại, tôi vẫn nghe được mùi hương trà thoang thoảng đâu đây, nghe được mùi hương dịu nhẹ làm say mê lòng người. Tôi dừng lại ở bài thơ này vì không phải những bài khác không hay nhưng với tôi, đó là bài thơ hay đã để lại trong tôi một niềm cảm xúc nào đó, niềm cảm xúc đó phải chăng về mùi hương trà cứ thoảng qua trong tôi?
Cám ơn nhà thơ đã cho tôi một lần nữa quay về “Phố núi” với tình cảm mến yêu nhất. Chúc cho nhà thơ có nhiều bài thơ hay và đi thẳng vào lòng người như vậy.
Trần Thị Trúc Hà
(Bài viết đã đăng trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 5.6.2013) | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) Sat Sep 14, 2013 8:54 pm | |
| Bình bài thơ Lục bát cà phê
Uống cà phê khác với uống rượu. Uống rượu dễ làm cho cảm xúc con người thăng hoa để có thể “xuất thần” được những câu thơ hay! Còn uống cà phê thì khác. Uống cà phê trầm lắng hơn, để cảm nhận cuộc sống qua lăng kính thời gian một cách chậm rãi hơn.
Nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn uống cà phê một mình nhưng không đơn độc:
“Cà phê Ai bảo cô đơn? Nửa đêm trăng tắm chập chờn Hằng Nga.”
Chỉ có nhà thơ mới thưởng thức được nét đẹp của trăng, và độc đáo hơn nữa là “trăng tắm”! Nhà thơ hẳn đang có tâm sự. Tâm sự không biết giải bày với ai nên mới ngồi một mình. Trăng là tượng trưng cho cái đẹp. “Trăng tắm” là cái đẹp được nâng cao lên một bậc. Nhìn “Hằng Nga tắm” để thưởng thức nét đẹp của “Hằng Nga” chỉ có được ở những người có tâm hồn nghệ sĩ. Đọc bài thơ mới biết uống cà phê quả là cả một nghệ thuật!
“Cà phê Lời bỗng thật thà Câu thơ chợt viết đúng là yêu em!”
Uống cà phê đôi lúc để chiêm nghiệm lại cuộc sống. Qua những câu thơ trên, người đọc hiểu nhà thơ đã có những lúc nào đó trong cuộc đời nhiều lần phán đoán sai chuyện tình cảm. Chỉ có khi ngồi im lặng uống cà phê, nhà thơ mới hiểu được cảm xúc thật sự của trái tim mình: “Câu thơ chợt viết đúng là yêu em!”.
“Cà phê Sóng sánh trời quên Khuấy tan rồi lại hiện tên một người.”
Khi đã tự khẳng định “đúng là yêu em”, nhà thơ mới biết là mình đã tự đánh mất một cuộc tình rất đẹp. Thanh Trắc Nguyễn Văn chìm đắm vào nỗi đau nuối tiếc. Nhà thơ muốn “quên” nên đã “khuấy tan” ly cà phê. Buồn thay, “khuấy tan rồi lại hiện tên một người”. Tác giả muốn quên mà có quên được đâu! Tôi rất thích câu thơ: “Khuấy tan rồi lại hiện tên một người”; vừa độc đáo, vừa sáng tạo lại vừa giàu hình ảnh.
“Cà phê Thắm bóng hồng tươi Ngẩn ngơ uống cạn nụ cười em trao.”
Lại thêm một câu thơ thật hay: “Ngẩn ngơ uống cạn nụ cười em trao”. Nàng đã đến và còn xinh đẹp nữa (thắm bóng hồng tươi), và còn “cười” nữa! Âm điệu bài thơ như nhộn nhịp hẳn lên, người đọc ít nhiều cũng cảm nhận được niềm vui theo niềm vui của tác giả. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã rất khéo léo khi dùng các từ “thắm” và “hồng tươi” để diễn tả nét đẹp tràn đầy xuân sắc, rực rỡ của giai nhân.
“Cà phê Người gặp chẳng chào Đắng thơm ngọt nhạt lời nào cho nhau?”
Buồn thay cho nhà thơ, nàng cười là cười với “ai kia” chứ không phải cười với nhà thơ! Gặp nhà thơ nàng còn ngó lơ “chẳng thèm chào”, chứ nói chi là cười! Nhà thơ hụt hẫng đến độ uống một ly cà phê mà phải nếm đủ các vị “đắng thơm ngọt nhạt” của cà phê. Câu thơ tuy buồn nhưng cũng thật thú vị vì nghệ thuật chuyển ý “lời nào cho nhau”, thể hiện tính sáng tạo trong bút pháp của nhà thơ.
“Cà phê Vơi nửa ngụm sầu Thời gian cong lại bạc màu khói bay.”
Đau buồn nhưng không phẫn chí. Thời gian là liều thuốc màu nhiệm giúp chúng ta có thể quên tất cả những gì không vui trong cuộc đời. Uống cà phê lúc này đối với tác giả lại là sự giải thoát: “Cà phê / Vơi nửa ngụm sầu”. Câu thơ cuối cùng là một câu thơ cực hay gợi cho ta hình ảnh một ly cà phê bốc khói. Trên ly cà phê có một sợi khói, hình ảnh của thời gian, cong lại và từ từ bạc dần, dần dần tan biến đi. Hãy để những nỗi buồn lụi tàn theo thời gian trên ly cà phê. Cảm ơn nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn đã gởi đến cho người đọc một bài thơ thật hay và cũng thật nhiều cảm xúc.
(Bài đã đăng trên trang web văn hóa nghệ thuật Đất Đứng ngày 11.4.2013)
Hùng Thanh
-------------------------------------------------------------------
Lục bát cà phê Viết tặng N.T.Cà phê Ai bảo cô đơn? Nửa đêm trăng tắm chập chờn Hằng Nga.
Cà phê Lời bỗng thật thà Câu thơ chợt viết đúng là yêu em!
Cà phê Sóng sánh trời quên Khuấy tan rồi lại hiện tên một người.
Cà phê Thắm bóng hồng tươi Ngẩn ngơ uống cạn nụ cười em trao.
Cà phê Người gặp chẳng chào Đắng thơm ngọt nhạt lời nào cho nhau? Cà phê Vơi nửa ngụm sầu Thời gian cong lại bạc màu khói bay...
(Bài thơ đã đăng trên báo Tài Hoa Trẻ số 844, ngày 15.5.2013 )
Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | Nguyen Thi Te Hat
Tổng số bài gửi : 88 Join date : 15/12/2009
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) Tue Sep 17, 2013 1:25 am | |
| - Trích dẫn :
- Lời tỏ tình đầu tiên
Đầu tiên Viết tặng bài thơ Người ta hồi đáp... Bảo chờ kiếp sau!
Đầu tiên Hẹn với trăng sao Người không thấy đến... Cổ cao thành cò!
Đầu tiên Thả một câu hò Nàng nghe hơn nửa.... Giả đò không nghe!
Đầu tiên Ép một tiếng ve Trao chùm phượng đỏ... Ai dè làm quen!
Đầu tiên Nói tiếng yêu em Má hồng ửng chín... Bỗng thèm được hôn!
(Bài thơ đã đoạt giải Khuyến khích Thơ Hay Facebook năm 2013)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Bai tho that la de thuong, Nguyenthitehat | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) | |
| |
| | | | Thơ - truyện hay mới đăng báo (từ năm 2013) | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |