THI ĐÀN HOA TIÊN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

THI ĐÀN HOA TIÊN

Diễn đàn thơ văn
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» thơ anh khờ
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeMon Mar 25, 2024 5:20 am by anh khờ

»  Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeWed Mar 20, 2024 4:02 pm by Nguyễn Thành Sáng

» Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện Tình
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeThu Jan 25, 2024 4:33 pm by Nguyễn Thành Sáng

» Thơ Hay Ngắn
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSun Jan 14, 2024 1:27 pm by Nguyễn Thành Sáng

» Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây…
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Dec 23, 2023 4:59 pm by Nguyễn Thành Sáng

» Khúc Nhạc Tình Buồn – 2
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Dec 16, 2023 4:37 pm by Nguyễn Thành Sáng

» Khúc Nhạc Tình Buồn - 1
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeFri Dec 08, 2023 4:28 pm by Nguyễn Thành Sáng

»  Thẫn Thờ Triền Miên
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Dec 02, 2023 3:48 pm by Nguyễn Thành Sáng

»  Tâm Sự Với Trăng
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeWed Nov 22, 2023 4:11 pm by Nguyễn Thành Sáng

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
NĂM 2014
free forum



/div>

 

 NHƯ ÐỜi LẠC NHAU

Go down 
Tác giảThông điệp
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeFri Apr 08, 2022 8:38 am

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU

Nhỏ thương ! 

Thế là chúng mình đã mất đi cơ hội được gặp nhau hôm naỵ Tiếc thật ! 
Trong cái ga bỏ túí của con phố nhỏ xíu thế này mà mình lại lạc, không
đón được nhau thì đúng là chuyện đáng… khóc phải không nhỏ?
Hai đứa từ hai nơi xa lắc cùng đến một điểm hẹn để gặp nhau... nhưng
rồi lại lạc không thể gặp để "tay bắt mặt mừng" như mình hằng tưởng tượng.
Giữa những dập diù của đoàn người xa lạ, anh đứng đây lòng bồn chồn, 
lo lắng chờ nhỏ thì phải chăng nơi góc xa nào đó nhỏ đang… bơ vơ, buồn 
bã và bật khóc… trách người yêu lỗi hẹn? 

           Anh đứng bên này… thuốc nối tay
           Bên kia nhỏ gạt lệ vơi đầy?
          Trách nhau lỡ hẹn... sân ga vắng
          Mưa bụi đêm buồn lất phất bay

Chuyện gặp nhau được xác định như một định đề "ắt có và phải " của những
cặp trai gái yêu nhau.  Từ hôm đầu tiên quen nhau cho đến nay, trong anh,
trong nhỏ chắc hẳn ai cũng đã từng mong được một lần gặp mặt nhau phải
không?  Xét cho cùng... chẳng biết chuyện gặp gỡ sẽ đem lại cho chúng mình
những thích thú bất ngờ gì... hay ngược lại?  Nhưng hình như cả hai đều rất muốn
và rất mong được gặp nhau. 

Muốn gặp nhau bằng con người thật… đối diện với hình hài, sắc thái đã từ 
lâu từng ấp ủ, hằng mộng mơ.  Mặt đối mặt để cho những rung cảm phút đầu 
đuợc tự do bộc phát, vốn đã từ lâu cố nén tận đáy lòng.  Những nhớ thương
rung động, xúc cảm đó lâu nay chỉ được thể hiện qua bằng những vần thơ diễm tình
hoặc bi lụy trên không gian ảo cu?a "computer…"
Những khát khao quắt quay cũng được chắt chiu bằng những tấm ảnh không
hồn đã gởi cho nhau mà có lẽ thời gian đã làm nhạt nhoà đi phẩm chất của nó.
Nói cho rõ hay điệu đà triết lý một cách duy vật là: cơ hội cho nàng quan sát 
chàng "Bạch Mã Hoàng Tủ" của lòng mình và ngược lại, chàng cũng muốn chứng
minh với chính bản thân mình đã chọn được một "Beauty Princess". 

trăng hãy đừng tan… hãy vẫn đêm
cho người yêu đến nhẹ bên thềm
cuồng quay môi mắt lần gặp gỡ
để hồn bay vút… khoảng trời êm

Ðáng tiếc! Chúng mình đã lỡ lạc nhau.  Ðó là số Trời!  Anh chưa bao giờ tin vào mạng 
số… nói nôm na là tin dị đoan.  Nhưng làm sao để giải thích chuyện lạc nhau tình cờ 
khó có thể xảy ra và cũng như để níu kéo lại được sự mất mát cuả cơ hội gặp nhau 
"ngàn năm một thuở" này hở nhỏ? 
Con người có khuynh hướng thích ngụy tạo cho mình hay cho tha nhân những lý do
nào đó để giải thích, để an uỉ, để xoa dịu đi những xui xẻo mất mát v.v... mà họ không
muốn bị thương tổn và không thể chấp nhận.

Trời đã không muốn cho mình gặp nhau! Một exclamation...yếm thế!  Nhưng cũng
đành tin như vậy để bớt nghe ray rứt, bớt nghe sự đay nghiến vì lầm lỡ dày vò. 
Còn làm sao hơn?  Chuyện đã xảy ra không thể níu kéo lại được.  Qúa khứ không
thể qua hai lần phaỉ không nhỏ?  Nói như một Héraclite: "Tu ne peux pas descendre
fois dans les memes fleuves..." 

Nhỏ ơi!  Hôm nay không gặp được nhỏ đã buồn, cơn mưa đêm lại càng làm buồn và
nhớ nhỏ hơn. Nhớ ơi là nhớ!  Cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng hễ nhắm mắt là lại tưởng
ra cái cảnh mình gặp nhau... Nửa mừng nửa e thẹn vì còn xa lạ.  Run run nắm tay nhau
no'i những câu bâng quơ vô nghĩa.  Ngộ qúa phải không nhỏ?  Ðoạn phim này cứ quay 
diễn lại trong trí tưởng, khiến lại nhớ đến nhỏ thật nhiều.  Nhỏ biết không... anh tự giận 
 mình khôn tả.  Chỉ có một chuyện nhỏ xíu xiu là đi đón để gặp mặt nhỏ.  Thế mà vẫn
không làm được!  Giận mình, giận nhiều thật nhiều.  Anh trộm nghĩ… chắc nhỏ cũng đang
giận anh ghê lắm... Thôi, cho anh xin lỗi!  Hãy hy vọng rằng mình sẽ còn cơ hội khác gặp
gỡ nhau.  Giờ thì đã khuya rồi!  Anh đền nhỏ bằng một giấc ngủ đầy mộng đẹp đêm nay.

Vào mộng đi nhỏ… Anh đang hát ru nhỏ ngủ đây: "…Ngủ đi mộng vẫn bình thường…
À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ... Tay anh em hãy tựa đầu, cho anh nghe nặng trái sầu
rụng rơi... ngủ đi em... ngủ đi em..."   Chúc nhỏ ngon giấc!

Thương nhiều,

anh khờ   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU 1f60a
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSun Apr 10, 2022 10:26 am

NHƯ MỚI HÔM QUA ...
(Viết cho N.D)

Bé ạ, 

Mới đấy mà đã yêu nhau gần một năm rồi bé nhỉ? Hôm nay nữa là đúng mười một tháng từ 
ngày mình quen nhau. Ðọan thời gian này không đáng kể nếu đem so với đời người… hay những 
gì thiết nghĩ vĩnh hằng và trường cửu… nhưng chính nó cũng không ngắn để tình anh với bé được
thắm đượm như hôm nay.

Cơn mưa đầu mùa sao mà da diết quá đêm nay! Gío thổi mạnh, hạt mưa rơi vỡ bắn vào khung cửa 
kính làm nhòa nhạt cả màn đêm... Kéo lùi dĩ vãng... Mười một tháng trước cũng vào một đêm mưa… 
trong mập mờ sắc vàng của ngọn đèn phòng nhỏ xíu "anh khờ" đang miên man bên những ý tưởng
xô bồ để viết nên vần thơ cho bé. Vần thơ phá nhau tưởng như đã tan biến theo ngày tháng chất 
chồng… bỗng nhiên lại hiện về trong ký ức và đang bay lượn trên vùng trời hồng sắc nắng lãng mạn 
ngập tràn nỗi nhớ…

                   "Mây ơi bỏ gío đi nào"
                   "Trên triền ngọn lá mây vào được không?" 
                   "Ðể che những sợi nắng hồng" 
                   Cho mây với lá chất chồng lên nhau..." 

Vần thơ gheọ ngày qua chừ nhớ lại mang ít nhiều cảm xúc lạ thường… vừa thích thú vừa hồi hộp như
phút đầu làm quen.  Cứ tưởng tượng "mây "em" ôm từng chiếc lá "anh" cho đến giờ anh vẫn còn ngất
ngây (tuy không được văn thơ, phong nhã một chút xíu). Nhưng sự ngất ngây đó được minh định như 
một chất liệu dinh dưỡng cho tình yêu không bị cằn cỗi và tránh được sự xâm thực tiệm tiến của không
gian, thời gian trong kiếp người?

Bé thương! 
Hôm nay nhìn tấm ảnh bán thân màu trắng đen nho nhỏ của bé được in ra từ "comp"  đặt ngay ngắn trên
chồng thơ anh viết cho bé trong thời gian xa cách… bỗng dưng làm nhớ đến bé nhiều thật nhiều. Ðộ nhớ
gia tăng theo tỷ lệ thuận của đêm dài… và đang tiến dần đến cấp độ ánh sáng.
Rất thèm hát nghêu ngao khúc nhạc của Lê Dinh "… Hình em, tóc ngang vai lược giắt với hoa cài… Nét
mi cong viền khóe mắt u hoài... Khóe mắt u hoài làm xao xuyến lòng ai…"
Chai champange nước mầu hổ phách anh đã mua và định uống mừng cho hôm tròn sáu tháng mình 
quen nhau vẫn còn được trịnh trọng đặt trên bàn viết… Ừ! anh chưa uống chai rượu này… vì… sợ
uống đi mất những ngày tháng tươi đẹp… thương nhau của chúng mình… anh sợ uống đi sẽ xui xẻo mất
đi tất cả (hơi dị đoan phải không?) Ðúng vậy! chỉ để nhìn mà nhớ đến người mình yêu thôi… Ạ! Bé đừng 
cười anh nhà thơ lãng mạn chết nhát… sợ rượu nghen!

Bé ơi! Thương bé nhiều vô kể… cuồn cuộn như sóng đại dương… vời vợi như mây đỉnh núi... Tình anh
giăng mắc trên cành cây ngọn cỏ, trĩu nặng tương tư, chín vàng nhung nhớ…

                   "Yêu sâu thăm thẳm chốn trùng khơi"
                   "Yêu cao vời vợi vùng mây trắng" 
                   "Yêu xa hun hút nẻo chơi vơi"

Mười một tháng yêu nhau!   Âm hưởng nghe sao mà nhẹ nhàng tơ liễu… Có phải vẫn chưa đủ để thiết tha
để rung động?  Có phải kỷ niệm chỉ đếm được trên đầu ngón tay? Có phải nhớ nhau chỉ miên man trong 
giấc ngủ ngày?   Hoang đường!   Mười một tháng yêu bé với anh là cả những chuỗi ngày vô cùng đáng 
nhớ.  Vô cùng đáng được viết thêm vào những trang sử tình yêu cận đại "diễm tình" như Ðại đế
Napoléon hay Tổng thống Washington và xa xôi thần thoại chút nữa là của Ngưu Lang - Chức Nữ mà phần
cuối không bi ai, đẫm lệ…

Ngoài trời mưa vẫn còn rơi nặng hạt… không biết có phải Ngưu-Chức đang khóc cho chính cuộc tình 
xa cách của chúng mình?

Thương nhiều

anh khờ Smile
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Apr 16, 2022 1:50 am

NHƯ MỘT NIỀM ÐAU

bé thương,
(xin được lần cuối gọi bằng tiếng yêu thương say đắm này)

nhìn cái gạt tàn thuốc lá đầy ắp những mẩu thuốc thừa được dúi cong queo cũng biết là đêm dài thật
… hình như tri thức đã bị nhạt nhoà tan loãng như những vòng khói thuốc xam xám chập chờn nhảy múa bằng những điệu cổ quái trước khi tan biến vào cái không gian đen ngòm lạnh ngắt…

nghe mắt cay cay… anh cứ ngỡ như là mình sắp có thể òa lên để khóc một lần thật cuồng nhiệt... thật
điên loạn trong cơn hấp hối của đoạn cuối cuộc tình anh với bé... khóc như chưa lần được khóc… khóc
cho xót xa, cho thương đau nứt vỡ bươm máu trái tim hồng trước khi thăng hoa thành băng phiến…
không ngờ… anh vẫn bất động bên ngọn đèn bàn vàng bịnh hoạn, hiu hắt để âm thầm nuốt xuống cuống
họng đang khô cằn nồng nặc mùi khói thuốc, đầy những lầy nhầy tủi hổ... những dối gian đến lợm giọng để biết… để còn cảm nhận được con sâu tội lỗi đang hoành hành gặm nhấm trong mỗi một tế bào… cũng như những cảm giác ray rứt đang đục khoét trong từng hốc tối mù tâm khảm… trong cái ý thức lềnh bềnh còn sót lại anh nhận lờ mờ ra được sự tiếc nuối cho những gì sẽ mất… vĩnh viễn mất…"tình yêu của bé"...

bé ơi!... anh thật có lỗi với bé… anh đã biết dù có nói lời xin lỗi muôn ngàn lần vẫn chưa đủ và cũng sẽ
không bao giờ đủ... mà sẽ còn làm cho bé càng thêm mủi lòng... có lẽ bé bây giờ đang còn tức tối cho sự bất lực… thiếu can đảm chấp nhận sự thử thách của anh mà nguyên nhân đưa cuộc tình mình đi vào ngõ cụt... hay đang âm thầm đau xót gục trên bàn viết mặc cho giòng lệ nóng tuôn tràn trên đôi mắt mọng đỏ…?

bé biết không?… anh như đang hình dung ra được nét rã rượi chán chường trên khuôn mặt phính hồng
thùy mị... cũng như đang nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của bé ... những lần đối diện với cơn mưa
hằng giờ của bé anh đã đau xót vô cu`ng… những giọt nước mắt trong suốt long lanh cứ như xoáy mãi
vào hồn anh… châm vào từng thớ thịt đau nhói… qủa như lời người xưa đã phán: "thiên hạ chi đại chí
nhược như mỹ nhân chi nhãn lụy"… anh đã không chịu được bé ơi!

biết là thế… nhưng làm sao hơn? nếu bé không khóc thì sao vơi đi được nỗi chua xót đang vây phủ kín hồn? không khóc thì thế nào giải tỏa được sự giao động khôn cùng nhất thời của con tim? … một thi nhân đã nói: "nước mắt là chất liệu ắt cần để con tim xót xa giải thoát khỏi sự đổ vỡ của tâm hồn".

đành vậy! chỉ lần này và chắc là lần sau cuôi… biết đâu mai rồi tiếng khóc não nề ai oán hôm nay sẽ biến dạng thành ký ức trân trọng để anh mang đến cuối cuộc đời?
vậy thì… hãy khóc đi bé… hãy khóc cho nhạt nhòa đi những cay đắng đã có trong cuộc tình thật dễ
thương của chúng mình… và hãy khóc bằng sự rung động đớn đau của con tim và bằng tiếc nuối mất
mát trống vắng trong tâm linh…


hãy khóc đi em…

khóc đi em... chỉ còn đêm nay nữa
mai nay đời mỗi đứa sẽ mỗi nơi
tình trái ngang... tình rạn vỡ rã rời
duyên phận lỡ hằn sâu tim rướm máu?

khóc nữa đi... cho vơi sầu đang giấu
biết đâu rồi còn dịp khóc duyên xưa?
ân tình xem đã chết một đêm mưa
kỷ niệm cũ... nước mắt nhòa phong kín

khóc nữa đi… khóc vơi lòng bịn rịn
đêm cuối cùng giọt đắng nhỏ hồn nhau
tình đôi ta man mác những thương sầu
vòng tay siết sao nghe chừng… lạnh gía

khóc đi em… khóc thêm lần hối hả
lời ước thề vàng đá thoảng mây bay
những đam mê mơ ước của bao ngày
đáy huyệt lanh... xin phủ đầy băng phiến

khóc nữa đi… mai cuộc đời đối diện
không còn gi... chứng tích cuộc tình tan
giấc chiêm bao mộng đẹp đã phai tàn
bên hạnh phúc… đừng nhớ gì tình cũ…

gắn vội điếu thuốc cuối cùng lên môi… đốm lửa nóng đỏ bừng lóe lên rồi vội vàng tắt lịm... có phải như cuộc tình chúng mình không bé?… và đêm dài đớn đau buốt lạnh rồi cũng sẽ qua? hay lại giống như một christopher gào lên trong đau đớn thống khổ: "mal! au fond du coeur… oui... j'ai mal! mal... toute la vie… me fait mal de temps en temps…"

lạy chúa!... hôm nay là ngày ngài đã bừng sống dậy để mang thương yêu gieo rắc khắp cùng kiếp
người… thì tội nghiệp thay cũng trong giây phút thiêng liêng này tình chúng con vừa gục chết…
amen!

anh mãi mãi yêu bé.

anh khờ NHƯ ÐỜi LẠC NHAU 1f62a
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeWed Apr 27, 2022 6:11 am

như bản tình ca buồn

người ngồi đó mái tóc dài liễu rũ, những ngón gầy đan chặt, đôi mắt sâu khép hờ phong kín
một nỗi buồn xa vắng... im lặng và bất động -- pho ngọc thạch đang mọc xanh rong rêu trầm mặc
trên nhánh đời tất bật...
vũng nước đọng thiên thu không còn lấp lánh vầng trăng diễm ảo như trí tưởng mà đã hoen mầu tối
đen ảm đạm nguyên thủy? trong thăm thẳm suy tư có đoạn kết cuộc tình mênh mang buồn như
bản tình ca -- có ngút ngàn sao băng trong ngả mơ hồ đất trời quế nguyệt, có tinh thể mằn mặn
luân lưu trên hương phấn má môi diệu huyễn…
mới đó thôi, tất cả đã đi vào dĩ vãng, (con đường đến dĩ vãng sao gần qúa thế !)
cuộc tình thắm đẹp sụp đổ không kèo nài nhận dạng nguyên do, tạo một khoảng trống trong
hồn -- những vụn vỡ âm thầm du hành trong vùng nhạy cảm ký ức… những hoài vọng sâu kín úa
rũ đầm đià ngang bờ vực hoang mang -- tình đã chết... tự nó liệm cho mình giải khăn sô trắng
toát ướt đầm tiếc thương và ngón tay gầy guộc nặng nhọc điểm lên khoảng không làm dấu
an bình cuối cùng…
mưa đã rớt ngẫu nhiên ân xá?
phiến ký ức mỏng manh nhũn mềm bởi trống vắng cuộc tình đang giãy giụa lần băng hoại trầm trọng,
ngôn ngữ cũng thông đồng khánh kiệt đến vô cùng -- tư duy đục khoét tra thẩm đến rã rời
thể phách -- ngoài dự liệu trí năng!
mà thôi ... khắc thời gian đã ngừng chuyển động
và ... người vẫn im lìm …

anh khờ Smile
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeThu May 12, 2022 10:10 pm

như một lần hôn

nhỏ à!
… không gì cả… chỉ là thầm gọi tên nhỏ trong quắt quay tận cùng của nỗi nhớ
gọi tên người thương thật trìu mến thật ngọt ngào để biết mình còn nhau... để
nghe chút hơi thở nồng ấm đang luân lưu trong cơ thể… để cảm được thoáng đê
mê của vị ngọt hương dâu thật mộng mị, thật dễ thương còn như đọng trên triền
môi khao khát… thế thôi!

chiều nay tuyết giâng kín cả khung trời… hoa tuyết bay bay điểm trắng trên những
cành cây khô gầy đen ngòm đã mất đi dấu vết của muà chín vàng thương nhớ…
cơn lạnh như lén chui qua một kẻ hở ở nơi nào đó của tâm hồn đủ để khiến mắt 
môi lười biếng… và hình như còn làm mụ đến chất xám trong não bộ vốn đã
"nhỏ xíu" của anh (như lời nhỏ vẫn thường chọc ghẹo trong những lần anh quên 
đem qùa hối lộ cho nhỏ)... ừ đúng đó! bây giờ nhỏ lại đang khoe hai hàng ngọc 
trắng sữa để cười anh phải không?

nhỏ thương!
dường như mình đã yêu nhau lâu lắm rồi nhỉ?... khung trời có nhỏ nở hồng lên ấm
cúng… khung trời có nhỏ là bài thơ diễm tình, là cung điệu tuyệt vời… mà anh dám
chắc với nhỏ là anh chàng thiên tài về âm nhạc mozart ngày xưa đã chưa một lần nghĩ 
đến?… qua hơi lạnh của màn tuyết trắng anh đang thắp lên cho chúng mình ngọn nến
tình ái… ừ đúng vậy! ngọn nến tình chỉ riêng cho chúng mình thôi.

đóm lửa hồng lung linh như hình trái tim đang hoà điệu cùng nhịp thở… lại thêm một 
mùa tình yêu nữa đến… nụ hồng nhung chọn mua tặng nhỏ đang nằm thật kiêu sa…
lộng lẫy trên vần thơ anh đã mơ màng, nắn nót viết cho nhỏ bằng giấy điều hôm qua…
"ừ … anh vẫn mãi là tình nhân" … nhìn cánh hoa làm nhớ đến nhỏ thật nhiều… anh 
ngâm khẽ bài thơ tình này cho nhỏ nghe nhé… sẽ khẽ như chút gío xuân…khẽ như
nhịp con tim đập… và khẽ như hơi thở ấm áp trữ tình thoảng lên đôimá phính hồng 
của nhỏ anh yêu…

ừ… anh vần mãi là tình nhân!

ừ… anh vần mãi là tình nhân!
bên em tha thiết những ân cần 
xuyến xao hò hẹn thơm hương phấn
thuốc nối đợi chờ... dạo quanh sân

ừ… anh vần mãi là tình nhân!
ôm em thương qúa dáng thiên thần…
ngắm em bật khóc hồng lên ngấn
nũng nịu mèo ngoan… em hải vân!

ừ… anh vần mãi là tình nhân!
ươm trong mộng mị giấc miên phần
đêm nghe quay quắt lần thành khẩn 
ru nhớ em bằng… tiếng ái ân…

ừ… anh vần mãi là tình nhân!
để hôm giận dỗi nhớ xa gần
nửa đêm trăn trở hồn vương vấn
lo sợ lệ tràn buổi chia phân

ừ… anh vần mãi là tình nhân!
mênh mông biển ái… dọ bước lần 
vời trông đôi tà mây thơ thẩn 
vuốt làn tóc rối… bỗng phân vân…

ơ kìa! sao nhỏ laị bịt đôi tai… môi cong cớn dỗi hờn? chắc trong vần thơ có nhắc đến
con mèo ngoan tên hải vân nên định kéo mây vần vũ rồi làm mưa cho mù phai nẻo về
mộng mị… phải không?  oan thật! hải vân chỉ là một cái tên rất bí mật anh đã đặt trong
một đêm mộng thấy nhỏ bay lượn trên vùng biển vắng mà mình thường ước ao được 
ngồi bên nhau tay ấm trong tay để đếm sao trời… chắc nhỏ hẳn không quên?

ngọn nến thắp cho ngày tình yêu riên g của chúng mình cũng sắp tàn… đốm lửa hình trái
tim nhỏ nhoi nhảy múa như níu káo luyến tiếc một chút gì trước khi lịm tắt… anh sẽ nhắp
dùm nhỏ một ngụm champainge và cũng sẽ không quên "mimi" lên cánh hoa hồng như một
lần trên làn môi ướt mọng đỏ… đã lâu.

tiếng hát ngọt ngào của anh chàng ca sĩ người canada…  frank olivier còn mãi ngân dài  
như giòng nước mát thẩm vào hồn…

" … je suis tout à vous, madame !
prisonnier de votre charme
un mot, un silence , une larme, un soupir
et les reves de mon coeur se transforment en délire
je suis amoureux de vous , madame ! …"

rất thương. 

anh khờ Smile
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSun May 22, 2022 11:42 pm

như… dòng sông hoài vọng

người quay mặt bước đi vội vàng khi cuộc tình đang hồi nhá nhem khủng hoảng…
tự sâu hoắm trong tiềm thức, ta đã cảm nhận ra rằng tình chúng mình đang manh
nha bốc hơi, nhưng không biết đến khi nào cạn kiệt?   không ngờ! bởi thế, muôn
ngàn lần ta không trách cứ gì khi người ra đi, chỉ riêng thấy chút ngậm ngùi tiếc 
nuối và xót xa trong lòng.

qua rồi những ngày tháng háo hức, vun đắp cho cây tình ái nẩy mầm, ra hoa, kết 
trái... những đêm thao thức nguyện cầu cho tình xanh tươi mãi dưới cơn nắng hạn…
bây giờ thì chỉ còn sót lại là chút hương lây lẩt, nhạt nhòa của ngày tháng cũ… ấy
vậy mà chút hương thừa cũng không giữ được bao lâu, rồi tự nó sẽ như cơn gío
tan loãng và mất hút vào không gian thiên thu tĩnh lặng...  có hoang vắng hiện về 
trong vùng trầm mặc...  có ưu tư khắc khoải giăng mắc mịt mùng để giòng đời xáo 
trộn...  có tiếc nuối len lén đi về đêm đêm làm mưa thêm rưng rức lạnh, hụt hẫng 
trong không gian hun hút đen ngòm.

thú thật... có những lần tâm tư giao động, ta đã từng cố tưởng tượng người sẽ là
cánh lục bình trôi lững lờ trên gòng sông hoài vọng ta, tươi thắm và trong sáng 
miên trường...  nhưng rồi, trong tận cùng hoang mang đã nhiều lần ta bắt gặp nơi
thăm thẳm đôi mắt người hình như có tí gì mịt mờ sương khói rất khó hiểu.
chình những mịt mờ xa vắng đó đã theo ta vào đêm dài suy tư và ám ảnh trong giấc 
ngủ chập chờn muộn màng...  có thể ta đã không còn đủ kiên nhẫn, khả năng để tìm
hiểu một tâm hồn?  bởi lẽ, ta đã không là hạt cát hay gịot nước thì làm sao mà hòa
lẫn vào không gian bạt ngàn gío cát như sa mạc và muôn dặm dạt dào trùng điệp
như biển khơi của người?

chiều nay cơn mưa bụi lành lạnh kéo về ngang phố nhỏ làm bưồn thêm hiu hắt... 
ngõ hồn như bâng khuâng và bỗng nhiên lại chợt nhớ đến người, giọt lạnh long lanh
đọng trên khóe mắt… mưa hay giọt lệ? ta khóc cho cuộc tình chúng mình… hay chính
cho ta? điều đó không cần thiết để biên định ranh giới rõ ràng nữa, vì đường đời
cùng chông chênh, nghiệt ngã cho dù rẽ hai lối... tàn tích của cuộc tình đổ vỡ xin trân
trọng xếp gọn vào ngăn đời kỷ niệm, ở nơi đó ta tin rằng sẽ miễn nhiễm với bụi thời gian.

tàn tích hư huyền

người đi không hẹn bước quay về
rũ sạch ân tình nước tiểu khê
hụt hẫng tâm linh chiều gía lạnh 
mù phai phiến nhớ… ngọng lời mê

dư hương ngày cũ phải còn đây?
ảo ảnh tình yêu dáng úa gầy 
mưa bụi chiều nay dài huyễn hoặc
ngôn từ vọng lại cuối đường mây 

tình buồn rơi vỡ tự thiên thu
tiếc nuối trăng xưa… cõi xa mù!
nước mắt khô dòng đêm gĩa biệt 
cuồng quay thể phách giữa hoang vu

đường đời nghiệt ngã… biết về đâu?
dõi bóng chim di chuốc những sầu 
khuyết thực hư huyền trăng viễn xứ 
hồi môn chứng tích gởi mùa ngâu…

mưa đã ngưng rơi tự lúc nào… con phố nhỏ như chợt gầy và xanh xao dưới ánh 
nắng èo uột còn sót lại cuối ngày làm thấm thía thêm nỗi buồn vô tận, cứ lê thê đeo 
đẳng mãi góc đời, nơi có dòng sông hoài vọng đang âm thầm chảy.

ne désespérez pas!
ne désespérez pas!

anh khờ Smile
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeFri Jun 03, 2022 11:08 pm

NHƯ MỘT VẾT ÐAU

bé à, 

mới xa bé có mấy hôm thôi... sao mà nhớ ơi là nhớ! nhớ cái bím tóc cột nơ đỏ của bé đong đưa
trong gío trông thật ngộ... nhớ đôi má hồng phúng phính lúm đồng tiền đầy nũng nịu… nhớ vành môi 
mọng cong cớn dỗi hờn... nhớ cái nắm tay của bé... trời ơị! năm ngón tay hồng búp măng mềm maị
ấm áp... sao nghe thương chi lạ! phải có lần anh bạo miệng lắm mới đã hỏi khẽ bé có thươg anh 
không? bé gật gật cái đầu cười khoe chiếc răng khểnh trắng sữa thật duyên dáng…

                   "hỏi bé có thương anh?
                   bé gật đầu chớp mắt
                   năm ngón tay búp măng
                   đếm này... thương nhiều lắm..."

ngây thơ qúa phải không bé? thế nên từ đó anh đã quyết định..."không thể gần bé được 
nữa… bởi vì... sẽ có thể anh yêu bé mất thôi... dĩ nhiên!  yêu bé cũng được chứ có sao?
nhưng bé có  biết không?… khổ nỗi anh lại "là loài qủy dữ... là loài ma hoang... để rồi... yêu em 
lầm lỡ…" chuyện yêu thương đã đoán biết trước được như thế, thì làm sao anh lại có thể 
yêu phải không bé?

cái ý định thương bé cứ ám ảnh anh mãi trong giấc ngủ... trong quắt quay nỗi nhớ… trong miên man
kỷ niệm... tình cảm và lý trí đã sát phạt nhau thậm tệ trong trận chiến này... trong cái tận cùng của
lý trí đã thắng... anh không thể làm băng hoại tư tưởng cũng như đời bé... bé trong sáng... ngọc
ngà... bé thiên thần qúa! 

alors! anh không phải là một vị chân tu đạo hạnh cao thâm nên không thể kềm chế lòng mình 
được đấy bé ơi! ra đi... xa bé là trốn tránh... là tìm lối thoát? là để hít thở cái không khí tan
loãng kỷ niệm của bé… là chối bỏ cái mầm thương đang bật nứt... không phải dễ đâu bé!
c'est plus facile à dire qúa faire!!! 
anh cũng đã biết như vậy rất chi là buồn... rất nhớ bé... chưa muốn nói trắng ra là hơi bất công 
với bé vì sự ra đi không báo trước cũng như không từ giã… chắc bé giận thật nhiều???

                   băn khoăn mãi muốn ngỏ lời cùng bé 
                   chuyện yêu đương sẽ băng hoại bé thôi 
                   tinh khiết ơi... nụ cười ngọc sáng ngời 
                   anh không nỡ dẫn bé vào khổ lụy... 

                   trong tiềm thức... ờ mà sao hỡi "Thuỵ"? 
                   tình yêu trao không suy nghĩ đắn đo 
                   biết rồi sao anh vẫn mãi âu lo...
                   vương khổ bé... anh đâu đành...yêu được 

                   đêm nhiều đêm ưu tư lầm lũi bước 
                   nghe tim mình sướt mướt qúa bé ơi 
                   biết làm sao? tình bé mãi bên đời 
                   vờ câm nín nghẹn ngào... ôi khó quá!! 

hy vọng bé hiểu cho anh..."partir... c'est mourir un peụ.." 

thương nhiều

anh khờ NHƯ ÐỜi LẠC NHAU 1f602
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Jul 23, 2022 11:21 pm

như lần khánh tận...?

nhìn những mẩu thuốc lá dúi cong queo đầy ắp trong cái gạt tàn cũng biết là đêm dài thật...
nới lỏng hai ngón tay vàng khè ám khói, đoạn thuốc cuối rơi thinh lặng trên nền nhà - đốm
lửa nhỏ nhoi vỡ tung, lóe lên trong đêm tối như tinh vân thuở khai triển thiên hà rồi vội
vàng tắt lịm - vòng khói xám xanh bay lượn cuối cùng cũng biến mất trong khoảng không đen
kịt của đất trời.

mắt ráo hoảnh, ta cứ ngỡ là có thể òa lên khóc một lần thật to, thật thảm thiết... bi ai -
nước măt ràn rụa sẽ ướt sũng và xóa mờ dấu u ám của đoạn kết cuộc tình - giòng nước
mặn muối sẽ khô đọng vào từng vết rạn vỡ tình mình để con tim con tim ngưng rỉ máụ và
trí tưởng thôi nhũn mềm bạc nhược - nhưng không, ta vẫn bất động như pho tượng đá trong
hắt hiu vàng vọt của ánh đèn, để âm thầm nghe cái cảm giác đau đớn đang lớn dần gặm
nhấm trên từng mảng thịt da - đoạn cuối chuyện tình mình như trận cuồng phong ngang qua
con phố nhỏ xinh xắn, còn lại chỉ là những đổ vỡ hoang tàn - rằng không thể khóc lên được...
nhưng trong hồn muôn vàn xáo trộn - ngồi trầm tư như trăm năm gỗ mục ngờ nghệch cả
không gian lẫn thời gian để nghe điệp trùng tiếc nuối lăn bánh xe ký ức vào miền dĩ vãng úa
vàng - trong cự ly tĩnh mặc kỳ ảo lấp lánh mấy ngả sao băng như chứng tích một chuyện tình
thơ mộng - có môi hôn nóng bỏng... có mát rượi vòng taỵ... có âm từ thương yêu bát ngát cưu
mang hạnh phúc cuối đường mây và những thầm ước êm đềm, lãng mạn như ánh bình minh…

tình yêu!
nhà văn benjamin disracli có dạo đã viết "...mọi người sinh ra là để yêu thương..."(?!)
thôi thì hãy làm một tín đồ ngoan trong đạo tình yêu mà nhắm mắt hít thở chút không khí trong
lành rồi bình nhiên như đóa tường vi độ mãn khai để trở lại vui vẻ với khung tình dù bạc phếch
mầu sơn và dẫy đầy sứt mẻ.

có lẽ tình yêu chưa khánh tận?
phải không?

anh khờ Smile
Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Aug 20, 2022 12:03 am

NHƯ MỘT LẦN… GIAN DỐI
Bé thương,

Ðã mấy hôm rồi bé không gọi cho anh.  Bé đang bù đầu với công việc... hay đang 
mơ bị "allergies" bởi những chồi hoa vàng đang mãn khai trong "Ðộng Hoa Vàng" của
Phạm Thiên Thư?  Nhớ bé ơi là nhớ!  Nhớ thật nhiều chất giọng Bắc kỳ nhẹ nhàng,
nũng nịu.  Nhớ tiếng cười trong pha lê… nhớ những mẫu đối thoại dí dỏm với những
"nguýt"… những "xí"... chen lẫn những tiếng "vâng" nho nhỏ, ngọt ngào nghe thương
mến làm sao!

Ba hôm rồi đấy bé! Ðã ba hôm không gọi cho nhau… ba hôm không nói chuyện với bé 
anh có cảm tưởng như đã quên đi tiếng nói của loài người.  Mới có ba ngày thôi… sao
mà như dài... vô tận.  Người xưa chắc cũng đã có kinh nghiệm này đầy mình nên mới
phải buột miệng than lên: "Nhất nhật bất kiến như tam Thu hề!".  Chỉ một ngày thôi mà
cổ nhân đã xem dài như ba năm… vậy thì ba ngày?  Thử nhẩm con toán nhân nho nhỏ
thời "lớp một"... số  thành sẽ là chín năm.  Trời... số năm dài khủng khiếp!  Nếu tính ra
thành ngày… rồi giờ… phút… giây… đem lồng vào từng "sát na" (đơn vị đo lường thời
gian ngắn nhất theo kinh sách Phật gia) thì… quả thật mình đã lâu lắm rồi không nói
chuyện với nhau đấy bé ạ!  Xa tiếng nói… có cách lòng không hả bé? "Out of voice,
out of mind".

Hãy gọi cho anh đi bé!  Hãy chứng minh tình yêu của bé với anh bằng cách cầm điện
thoại lên và bấm số gọi của anh.  Anh đang đợi!  Anh đang cần bé gọi để biết rằng anh
đang còn bé và thấy được nỗi nhớ nhung đậm sâu của chúng mình. S.O.S. cần như
cây cần nước để sống còn đấy bé ạ! Chắc bé đang tủm tỉm cười vì "bổn cũ… anh lại
đang ca bài ca con cá sống nhờ nước đây!".  Nếu hôm xưa bé đừng bắt anh hứa:
"…không được gọi… sợ Mẹ biết..." thì chắc anh đã không bi vướng vào tình huổng gọi
hay không gọi lưỡng nan như hôm nay.  Và nếu… (cũng lại nếu. buồn cười bé nhỉ!) anh
có chút xíu can đảm không ngại bé giận… thì đâu có lừng khừng như con ma chết nhát...
mà đã gọi cho bé từ lâu rồi!

Vần thơ bé viết gởi anh lần đứt liên lạc hôm nào…

" Ðêm qua mưa bão tơi bời " 
" Ðường dây điện thoại đứt rồi anh ơi!"
" Nhớ anh nhìn áng mây trời "
" Gởi theo cơn gío… vạn lời yêu anh"

Ðúng rồi… bé đã có lần nhắc qua đường giây điện thoại nhà bé được bắt ngang qua
nhánh một cành cây… mỗI lần mưa bão dây điện thoạI bị nhánh cây gẫy rơi đứt.  Ừ…
có thể như thế!... và hãy tin như thế để sự chờ đợi bớt căng thẳng vì những suy nghĩ vu
vơ, vớ vẩn của những phỏng đoán ngu ngơ, dại khờ… Alors! c'est dit???
Bé biết không… mỗi lần chuông điện thoại reo là mỗi lần nỗi nhớ được xoa dịu bằng những
hy vọng "… điện thoại của bé!".   Nhưng kết quả hòan tòan trái ngược.  Ðôi lúc mơ ước và
tự hỏi tại sao những lần điện thoại reo này laị không phải là của bé nhỉ?  Ước mơ chỉ là mơ
ước... để trang hoàng đời tươi đẹp và đáng sống hơn…

Giọng của người ca sĩ từ giàn stéréo ngoài phòng khách vọng vào văng vẳng như năn nỉ…
như van lơn …
"…Tôi xin người hãy cứ gian dối… khi tôi hỏi người có yêu tôi… may ra còn một chút 
tình vui… khi cơn mưa mùa Ðông đang tới… Tôi xin người hãy cứ gian dối… Nhưng xin
ngườị.. đừng lìa xa tôi…

Thương nhiều
anh khờ Smile

Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeFri May 19, 2023 7:28 am

như một lần chối từ
(tản mạn)

nhung nhớ hay tiếc nuối gì vóc dáng một cành hoa đang héo rũ trong 
vùng ảo mờ biếng lười kỷ niệm.  sự ngưng đọng ỡm ờ của thời gian
có thể là đồng lõa của biếng nhác.   dĩ vãng bỗng dưng biến thành vô
nghĩa mà chẳng cần phải lấy phương hướng hay cự ly để xác định, từ 
không còn vướng vít trên vạch mốc đợi chờ.   nhánh hiện thực đã rất 
vội vã ngóc dậy trong cuộc sống hẩm hiu đong đưa trêu ghẹo con người 
thật nham hiểm, thật lạ lùng phù thủy,

kẻ hành khất tình yêu một sớm bỗng thấy mình nằm hổn hển trên những
ngày tháng nhày nhụa chối từ.   sự chờ đợi đang đi dần vào tuyệt vọng,
hay nói đúng hơn bị triệt tiêu.  giòng định mệnh khắc nghiệt cũng sẽ
không tha nếu không đuổi xô đến tận cùng đáy vực khổ đau... nơi cuối
cùng để hành quyết con tim khờ dại.   bằng vào những giây phút hấp hối
kỳ ảo nầy phải chăng kẻ thua cuộc mới thấm được thuần gía của biểu
tượng... lạnh lùng chối bỏ?

cứ tưởng tượng, mới hôm nào cái ánh mắt tương tư liếc xéo đến cháy
bỏng cả thể xác, nay rồi bỗng trống trơn, hoang vắng... buồn không?  
có quằn quại rên la nuối tiếc, hay chơi vơi trong ngút ngàn nhung nhớ…
cũng thế! chung cuộc... rồi cũng phong rêu, rã mục bên bờ quanh hiu.  
con tình ái binh hoạn vàng vọt đang nằm hổn hển, thu hình trầm lặng như
loài sâu nhỏ.  nắng thủy tinh đâu đó cũng đã không còn là phép mầu nhiệm, 
không còn năng lực... bởi chính những tinh cầu nhỏ li ti  đó cũng đã âm
thầm rơi vỡ trên giòng tiềm thức mù phai, đến cả ánh ngọc bích của con
trăng mùa cũ cũng biến màu theo cõi lòng băng phiến chìm vào khoảng
không cô tịch.

mà thôi!
... trầm mặc cũng vô vọng... đất trời còn đó!
giai điệu thơ mộng vẫn nguyên vị?
có sao!? 

anh khờ Smile

Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeMon May 29, 2023 9:58 pm

như chưa lần bắt đầu

tuyệt lắm… lý thú lắm! người lại vừa nhắc ta hãy tự vẽ cho chính bản thân mình một bức
tranh khôn cùng… người có biết đâu… bằng vào viễn tượng và bàn tay điêu luyện của
một tay vẽ nhà nghề, ta đã cặm cụi nửa đời… vâng, đúng thế!... đã nửa đời với kết hợp
của những say mê, hăng hái… tài hoa sung mãn và thiện chí lại vỡ tan như bong bóng
lưng trời… bức tranh họa vẫn chưa hoàn thành như sở nguyện… một bức tranh rất ư là
đơn giản không hơn, không kém! chỉ một bầu trời trong sáng, một con đường thẳng tắp
không sỏi đá gập ghềnh... ấy vậy mà ta đã phải hoang phí đến cả nửa cuộc đời… đêm
thức trắng với tư duy quằn quại… ngày khắc khoải trong những huyễn hoặc vô thường…
bức tranh trong trí tưởng cứ chập chờn lênh lang mộng mị... 

thấm sũng đến tận cùng nỗi ưu tư, chán nản… ý thức tụt dốc khô cằn, rạn nứt trong ốc
đảo trầm mặc đến độ không còn chút sinh khí để tự hủy diệt… dĩ vãng chỉ còn là dấu vết
nhạt nhòa, lây lất trên cánh đồng hoang vắng u thảm… kỷ niệm ư?... cũng chỉ là tàn tích
của những đêm đen ngòm có cơn mưa bất chợt hung hãn đổ xuống đoạn đời vốn đã rách
rách nát càng thêm tơi tả… đưa bàn tay gây guộc xanh xao điểm vào vòng khói thuốc
xám kịt mớI nhận ra được rằng đã nửa đời hồ như ta đã quên đâu đó một nửa bóng mình.
kéo khoảng không gian xa tít cổ tích cho lùi lại gần thêm chút nữa… chợt nghe nghe như 
có tiếng thầm thì trong nghẹn ngào nước mắt và bóng người con gái ẩn hiện ảo mờ liêu
trai, huyền thoại lối ngàn xưa.


em có hỏi giữa phai nhòa năm tháng
nét thời gian sẽ thoáng lối về xưa?
có lần đi nước mắt khóc cho vừa…
vùng tóc rối chợt nghe thừa gía buốt 

em vẫn hỏi cuối cuộc tình gầy guộc…
dấu môi khô đuợc chuốt lại bao giờ…
hay nghìn trùng quên lãng cội thờ ơ
xe định mệnh nghiến tơi bờ tiếc nhớ?

em lại hỏi giòng sông nào mang nợ…
ánh trăng vàng xé lỡ khúc chia đôi…
màu buồn treo có nhòe nhoẹt khung trời?
em đã khóc và muôn đời vẫn hỏi….

quên lãng hay thờ ơ đã đồng dạng hay ít nhất cũng giống nhau ở một điểm nào đó để
nước mắt chảy giòng sông mà muôn đời giải đáp vẫn nằm bất động im lìm trong kim
tự tháp…bức tranh họa vẫn chưa xong…và miên viễn như chưa bao giờ có sự bắt đầu…

croyez à tout mon regret et excusez moi…
xin lỗi người!

anh khờ Smile

Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeSat Jun 10, 2023 1:28 am

như một lần sau cuối
(tản mạn)

người đứng bên giòng đời nhá nhem của cơn lửa tình èo uột... đôi cánh tay trần gầy
guộc như còn ôm chặt lấy những diễm ảnh  ngọt ngào của đi về mộng mị... người có
biết đâu cơn mệt mỏỉ rã rời của đợi chờ đã nhuộm mầu rong rêu theo năm tháng…
dĩ vãng bất hạnh đã ngủ quên, chưa lần thức giấc trong ký ức khô cằn sỏi đâ dù chỉ
một lần... giọt nước mắt màn mặn nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã rơi vỡ trên vai ngôi
tượng thánh thiện đang đứng âm thầm buồn man mác thiên thu…
người vẫn đó… vẫn hiện hữu như nhân chứng hững hờ bên mảng vỡ tình yêu… người
vẫn đứng đó, đôi mắt trũng sâu còn ngóng nhìn vào bến đợi muôn trùng đen ngòm
không hẹn chuyến xe ngừng qua… không gian cũng hùa theo nín lặng buồn tênh như đêm ly
khai thiên thể.

có lẽ vì miệt mài với chiêm bao nên người đã bị cuốn hút vào trong vòng quay định 
mệnh khắc nghiệt?  và rồi ly tâm vướng vào những răng nghiền sắc bén của đơn côi
nơi thời gian đang nấc lên những âm thanh lạnh lùng, ghê rợn, ma quái…
cũng nên đồng ý rằng tình yêu là bầu trời trong sáng và lai láng ngôn ngữ ấm nồng…
có phút giây của mắt môi, có lung linh hồng ánh nến trong buổi hẹn hò, có thoang
thoảng hương ngọc lan mê đắm… nhưng… người biết không? ẩn tàng trong ánh ngời 
muôn sắc diễm ảo đó là đoạn tan vỡ, là màu tối đen u ám… và ở đó còn bắt gặp được
hiện chứng của nước mắt đau thương... 

người hãy đi đi!  bến đợi chờ đã muôn trùng dậy sóng… bến đợi chờ đã thành vùng 
biển mặn lênh lang… bến đợi cũng đã phơi bày đến cùng tận loã lồ của những thủ doạn
điêu ngoa, gian trá…
người còn tiếc nuối ư?  hãy quên đi!  hãy quên như quên một con chó ghẻ đang nằm 
chết bên đường… hành trình của người phải là những mùa xuân tươi mát... có biển cả
mênh mông, có nắng hồng rực rỡ trên gói tin yêu trong sáng, con đường thênh thang
rộn lên tiếng sáo diều và dìu dịu hương bay, có hạnh ngộ như cổ tích thần thoại…

còn nghĩ ngợi… đắn đo?
hãy đi đi! và cũng hãy đi thật xa bến đợi chờ vô vọng…
đừng quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần
… sau cuối
bến đợi đã mù tăm! 
vĩnh biệt!

anh khờ Smile


Về Đầu Trang Go down
anh khờ




Tổng số bài gửi : 185
Join date : 20/09/2013

NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitimeFri Aug 18, 2023 8:09 pm

như... chỉ còn nỗi xót xa

con bướm trắng đã vỗ cánh rời cành liễu mong manh, thoáng chốc chỉ còn là một chấm
mờ bên lưng đồi tắt nắng… cung lòng dẫu có nao nao rung động vào cuộc tình ở thời
điểm đáng nhớ nào đó rồi cũng tan loãng vào khoảng không gian tĩnh lặng ngàn đời…
phải rồi! tiếc nuối  hay níu kéo mà chi, ví như vì sao băng tình ái vừa kéo một vệt dài mệt
nhọc để cắt đôi bầu trời đêm lần cuối cùng khi gởi những gì rực rỡ, tuyệt diệu, tinh anh
nhất của chính mình trước khi băng vào cõi thăm thẳm vô cùng?

cứ thử tưởng tượng… ở cuối một cuộc tình tàn úa từ thiên thu đến nay nó vẫn đang cố
ngoi mình trong vùng ảo mờ biếng lười kỷ niệm không tên… sẽ được gì trong vẫy vùng
mù lòa, quên lãng? thời gian đã trở thành vô nghĩa, chẳng cần phải minh định vì không
có mốc víu đợi chờ, cũng chẳng chút biểu hiện của ấm nồng, đam mê… mà chỉ có nhánh
hiện thực luôn phũ phàng trong cuộc sống ngóc dậy đong đưa như trêu ghẹo, thách thức
một cách lạ lùng,đầy nham hiểm… 

kẻ hành khất tình yêu một sớm tỉnh giấc cảm nhận được rằng mình đang nằm hổn hển
trên đống nhày nhụa chối từ… nhắm mắt im lặng xuôi tay chấp nhận số phần hẩm hiu hay
lồng lộn trực diện với giòng định mệnh khắc nghiệt đã đuổi xô đến cạn khô giọt máu…
phải chăng sự khắc nghiệt của định mệnh là nguyên nhân duy nhất và cuối cùng khiến
trái tim méo mó... đến độ khó ngờ?

cái liếc xéo hôm nào tưởng chừng như đã bào mòn cả thể xác nay vẫn rồi trống trơn,
hoang vắng... một chút ký ức nhỏ nhoi giữa hàng lá me sũng vàng nắng quái còn sót lại
như chứng tích tình yêu cũng nhạt nhòa theo lối thu xưa... có thiên thu trầm tư cũng thế…
chơi vơi trong nút ngàn nhung nhớ cũng thế… tất cả rồi đều rã mục bên bờ hiu quạnh!
cơn tình ái của thời cực thịnh giờ đang gục đầu thu hình như loài sâu nhỏ… nắng thủy
tinh đã vỡ trên giòng tiềm thức mịt mù… ánh ngọc bích của con trăng năm xưa cũng biến
màu mù phai dĩ vãng lặng lẽ như giọt nước khôn cùng… và hinh như có cõi lòng băng
gía lụn dần theo trong khoảng không cô tịch.

giữa khoảng mập mờ nghi hoặc về tình yêu vốn dĩ  tồn tại trong tâm khảm chưa hẳn đã
điệp trùng tăm tối, rất có thể trơ trọi là khối tình băng sơn cực âm được bao quanh bởi
bóng đêm đặc quánh đầy huyễn hoặc hoang đường? 

mệt mỏi, ớn lạnh… và ngao ngán đang hành hạ tâm hồn từng cơn… 
đau!
phải không?
ơi xót xa!

anh khờ Smile

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





NHƯ ÐỜi LẠC NHAU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHƯ ÐỜi LẠC NHAU   NHƯ ÐỜi LẠC NHAU I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
NHƯ ÐỜi LẠC NHAU
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cửa Ngõ Chờ Nhau…
»  DÒNG TRUYỆN THƠ VUI VỀ ĐỜI SỐNG, TÌNH CẢM & MƯU SINH...Của Nguyễn Thành Sáng&Tam Muội
» MÃI CÓ NHAU
» LẠC NHAU
» CÓ NHAU TỪ ẤY

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
THI ĐÀN HOA TIÊN :: VĂN HỌC :: Nhậtký,tùy bút-
Chuyển đến