Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 5485 Join date : 27/01/2016
| Tiêu đề: Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (635) Mon Feb 25, 2019 8:37 pm | |
| Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (635)
Thuyền Tình Lỡ Chuyến Chau mày ngọc mông lung khói quyện Bóng lập lờ hư huyễn luyến vương Lỗi cung lẩy điệp nghê thường Hồn buông lởn vởn dặm trường đa mang Đò trễ chuyến bẽ bàng uất hận Đoá thuyền quyên luẩn quẩn chữ tình Hàn sương nhểu giọt rung rinh Nẻo đời thăm thẳm lộ trình cách ngăn Nơi trần thế vết hằn sầu vọng Điệp tri âm lạc mộng đăm chiêu Nợ xưa như sợi dây diều Gió treo lồng lộng liêu xiêu vật vờ Niềm quạnh quẽ thẫn thờ hoang vắng Phím dây chùng cay đắng dáng hoa Dư âm ray rứt nhạt nhoà Tóc mềm rũ xuống, vỡ oà trong đêm Tưởng tái ngộ dòng êm xuôi mái Tay đan tay nhân ngãi vui vầy Nào ngờ biển lặn ngất ngây Phượng loan hợp phố lầu xây tình hồng Còn riêng thiếp cuồng giông bão nổi Trâm lơ cài bó gối buồn xo Bụi trần tản mác co ro Nệm lẻ giày vò gương lược ngổn ngang Tê buốt giá lạnh loang trước bục Tiếng tơ đồng uẩn khúc truân chuyên Nửa trăng mòn mỏi đợi uyên Nửa khuyết phỉ nguyền kết tụ câu ca Nhưng khắc khoải phong ba nợ kiếp Vóc liễu gầy nối tiếp khổ đau U buồn da diết nhớ nhau Vành khuya chênh chếch dàu dàu cỏ cây Bờ héo hắt lắt lay dã thảo Vọng Lang Lang chao đảo nước ròng Muộn phiền trĩu gánh long đong Gieo chi cung oán tấc lòng lâm li Chàng ơi hỡi! Lụy vì số mệnh Ngưỡng oan gia lại lệnh biển trời Từ nay bèo dạt lá lơi Chỉ còn xướng họa hầu vơi nỗi niềm Bầu tĩnh mịch ánh liềm hiu hắt Ngọn đông phong se sắt non ngàn Tâm tư gửi chốn quan san Sơn khê tuyết phủ ngấn làn khoé mi Thiếp cứ ngỡ thiên di chung bước Vẹn câu thề hẹn ước đón nghênh Nay vầng mây xám bồng bềnh Dở dang trắc trở chênh vênh não nùng Thôi đành đợi tương phùng âm cảnh Hiện kiếp thời lấp mảnh tình "Ai" Đóm bay sao rớt dẳng dai Lững lờ hoa rụng, gót hài xanh xao Nén hạt lệ khép vào nhật ký Quãng hành trình vạn lý cô đơn Hẩm duyên lận đận tủi hờn Sáo ru xót dạ chập chờn cánh thu.
December 12, 2018 Tam Muội
Cớ Sao Ta
Em có biết cõi lòng anh trĩu nặng Tháng năm dài trầm lắng quấn niềm đau Nhìn vợ hiền yêu dấu đậm tình sâu Đang hoá ảnh bên cầu treo lởn vởn!
Ơi! Muốn thét, muốn gào lên thật lớn Bung tốc tung cả bốn bức tường đen Cho thôi đi da diết của con tim Thấy chờn chập êm đềm xa xưa cũ
Bởi đã gặp hồn em trong mắt đó Và đã nghe từ gió tiếng em kêu Mà nào đâu gần được, chỉ liêu xiêu Mang tê tái dưới chiều rơi lạc lõng
Hình ảnh kia bao lần trên gợn sóng Đôi uyên ương quyện bóng ngất ngây say Trên nắng tàn gợi cảm gửi hàng mây Dưới nước chảy điệp dài gieo ý nhạc…
Tất cả ấy giờ đây đều lạc mất Tợ âm vang réo rắt thoảng đưa ngang Khiến thức linh của kẻ ngắm ráng tàn Ôm thổn thức ngập tràn thương với nhớ
Ngày sớm tối bâng khuâng ghì trăn trở Chỉ âm thầm than thở với riêng ta Tìm phôi pha thả bước mỗi độ tà Quả nhè nhẹ ngân nga bài dĩ vãng
Những lúc buồn thu hình nơi vắng lặng Nghe âm vang văng vẳng vọng sang đây Nửa mơ màng dào dạt lắc lư quay Nửa khắc khoải u hoài, không hiểu được…
Ai thể tin một nghìn năm kiếp trước Có hai người tha thiết phải lìa nhau Để thời gian mãi man mác dạ sầu Rồi thỉnh thoảng gợn trào trong trí não…
Ai tin được đó là muôn yêu dấu Nghẹn ly tan nên đau đáu suốt đời Lắm bao lần bỗng cảm thấy chơi vơi Hướng diệu vợi ngậm ngùi đâu chợt đến…
Giờ anh đây còn em thì ở bển Cánh ngàn trùng nẻo chốn vạch biên cương Đây đang tránh nắng, bển đang ngắm sương Em màu sắc giải buồn, anh giọt đắng…
Nhưng cớ sao hai ta cùng canh cánh Cùng vấn vương sâu nặng ảnh hồn kia Cùng thao thức lặng lẽ dưới đêm khuya Cùng khao khát trở về tìm nơi ấy…
14/12/2018 Nguyễn Thành Sáng | |
|