| | Tâm sự Thanh Trắc Nguyễn Văn qua thơ | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Tâm sự Thanh Trắc Nguyễn Văn qua thơ Thu Jun 23, 2011 12:37 am | |
| Đây là topic Tâm sự Thanh Trắc Nguyễn Văn qua thơ. Gồm các bài trích ra từ các nhật ký, hồi ký, hoặc truyện ngắn có liên quan đến thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Truyện thơ: Lời thề màu hoa phượng Mon Jul 11, 2011 6:04 pm | |
| Lời thề màu hoa phượng
Thuở ấy tôi là một học sinh nhà nghèo vừa tròn mười tám tuổi chưa ý thức được tương lai. Tôi học không khá như các bạn cùng lứa. Nhiều người bảo tôi không được thông minh. Chỉ có thầy chủ nhiệm lớp 12 của tôi là có nhận xét khác. Thầy thường nói riêng với tôi:
- Mùa thi đến rồi, con hãy chịu khó cố gắng thêm trong học tập một chút nữa. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi! Con có thể sẽ đậu đại học để sau này giúp gia đình con thoát khỏi cảnh nghèo khó như bây giờ. Con rất giỏi về môn sinh học. Riêng hai môn toán và hóa học con học cũng tạm được. Con nên thi ngành Y.
Tôi nghe rồi chỉ để mỉm cười vì tôi tự nghĩ sức học mình chỉ có thế, tôi đậu tốt nghiệp được lớp 12 là mừng lắm rồi. Tôi đăng ký thi đại học chỉ cốt cho vui mà thôi. Còn thi vào ngành Y là điều hoàn toàn tôi không dám nghĩ.
Quê tôi ở miền sông nước nên chợ thường họp trên sông, người ta vẫn gọi là chợ nổi. Hè năm ấy khi đi chợ tôi vô tình quen một cô lái đò rất xinh đẹp. Tôi hỏi tên, nàng bảo nàng tên là Hoa Phượng.
“Chợ quê trên chợ dưới thuyền Chèo em quẫy sóng chao nghiêng nắng chiều Tôi ngồi nghe gió liêu xiêu Lén nhìn cô lái ước điều bâng quơ.”
Cô lái đò Hoa Phượng đẹp lắm. Tôi thường mượn cớ đi chợ, đi mua trái cây cho mẹ để có thể được gặp nàng thường xuyên. Nhưng không hiểu vì lý do gì Hoa Phượng lại tỏ ra rất lạnh nhạt với tôi.
“Từ ngày con nhện lửng lơ Tôi đi chợ mãi để bơ vơ hoài! Em cười chẳng biết với ai Bỏ tôi ôm một giỏ xoài buồn hiu…”
Cơ hội đến một chiều khi vãn chợ, trên thuyền chỉ có nàng và một mình tôi. Tôi quyết định ngõ lời với nàng. Thật bất ngờ nàng mỉm cười hỏi:
- Nghe đồn anh học dốt lắm phải không?
Tôi vô cùng ngạc nhiên vội tìm lời chống chế:
- Đâu có tôi học cũng tạm được mà!
- Nếu anh không học dốt tại sao không dám thi đại học?
- Đó là chuyện riêng của tôi. Cô hỏi để làm gì?
Nàng cười lớn rồi nói:
- Tôi không thích lấy chồng vừa nghèo vừa không có chữ nghĩa đâu nhé. Chồng của tôi tệ lắm cũng phải là bác sĩ. Anh bây giờ còn tay trắng. Lấy vợ rồi làm sao nuôi? Chừng nào anh đã là bác sĩ rồi hãy đến tìm tôi. Mà người như anh chắc không đáp ứng nổi điều kiện của tôi đâu. Ha ha ha…
Tiếng Hoa Phượng cười vang lan khắp mặt sông.
“Một hôm tôi quyết hỏi liều Muốn sang… phải bắc cầu kiều sao đây? Em đùa nhắn gió thách mây Trạng nguyên đỏ lá là ngày vu quy…”
Khoảng đầu thập niên những năm 80, lứa tuổi của tôi, các thí sinh dự thi đại học thường có câu truyền miệng: “Nhất Y, nhì Dược, tạm được Bách Khoa…”. Thi vào trường Y và tốt nghiệp bác sĩ trường Y lúc bấy giờ là “oách” nhất. Nhưng không phải ai muốn cũng được vì để trở thành học sinh học trường Y cần phải có học lực rất giỏi. Tôi không ngờ nàng lại dám đem điều đó ra để “thách thức” tôi.
Tôi nóng mặt “nổ” luôn:
- Này, cái bằng bác sĩ của cô chắc lớn lắm nhỉ? Cô cứ ráng chờ đi. Khi nào tôi về gặp cô lúc ấy tôi sẽ là chồng của cô đó. Xin có dòng sông này làm chứng cho lời thề của tôi.
- Anh đã thề rồi đấy nhé. Tôi sẽ lấy hai cây tăm chống hai con mắt để chờ thấy cái bằng bác sĩ của anh. Nhưng anh cũng nên nhớ một điều nếu anh chưa tốt nghiệp được bác sĩ thì anh cũng đừng có về gặp tôi. Tôi không ưa loại người hứa rồi nuốt lời đâu.
Dứt lời Hoa Phượng lại cười vang…
Về nhà tôi bàn với cha mẹ xin cho tôi đi thi đại học. Tôi rất ngạc nhiên vì tiền bạc trong nhà không mấy dư dã gì nhưng cha mẹ tôi đồng ý ngay. Cha và mẹ tôi vận động hai họ nội ngoại được một số tiền kha khá để giúp tôi lên thành phố ở trọ nhà một người bà con để ăn học. Tôi bất ngờ thi đậu vào trường Y thật! Không hiểu sao cứ mỗi lần cầm quyển sách lên tôi lại thấy nụ cười giễu cợt của cô lái đò nên quyết tâm học rất dữ! Tuy nhiên dù có rất nhiều cố gắng tôi cũng vẫn phải học dôi thêm một năm vì đuối sức, do phải thi lại trả nợ nhiều môn…
“Ai ngờ từ đấy phân ly Bảy năm biền biệt tôi đi không về Giận em ném lại câu thề: "Nếu không đỗ trạng không về chợ xưa… !" Giảng đường sớm nắng chiều mưa Miệt mài đèn sách đợi mùa vinh quy.”
Trong suốt bảy năm trời học ở thành phố tôi vẫn nhớ đến Hoa Phượng, nhớ đến cô lái đò xinh đẹp. Nhưng vì lời đã lỡ thề ngày trước nên tôi cứ lần lữa mãi không chịu về thăm lại bến sông xưa…
“Thế rồi phượng thắm mùa thi Thế rồi bác sĩ trường Y, như lời… Trạng nguyên lá đỏ ven đồi Tôi về hái vội bồi hồi nhớ mong.”
Bảy năm mài đũng quần trên ghế trường đại học thấm thoát rồi cũng qua mau. Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp được với tấm bằng bác sĩ loại khá. Tôi mừng lắm. Ngày trở về, là một ngày cuối hè, tôi hái vội chùm hoa trạng nguyên rồi chạy ra bến sông tìm gặp cô lái đò mong nhắc lại lời hứa năm xưa. Thật không ngờ, khi gặp lại Hoa Phượng thì nàng đã có chồng với bốn đứa con nhỏ lem luốt. Bản thân nàng tôi cũng không nhận ra vì trông nàng đã già trước tuổi rất nhiều có lẽ do cuộc sống quá lam lũ. Nàng mỉm cười chúc mừng tôi và chúc tôi mau tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
“Trạng nguyên lá đỏ ven đồi Tôi về hái vội bồi hồi nhớ mong Thuyền em vẫn đậu bên sông Gặp em tay níu tay bồng… bốn con! ...”
Sau này khi đã là giám đốc của một bệnh viện tỉnh tôi mới biết cô lái đò tên thật không phải là Hoa Phượng. Nàng là cháu xa của thầy chủ nhiệm lớp 12 của tôi. Chuyện nàng thách thức tôi cha mẹ tôi đều biết cả, vì chính thầy chủ nhiệm và cha mẹ tôi đã đến nhờ nàng. Chỉ có một điều là thầy chủ nhiệm và cha mẹ tôi không can thiệp được, đó là phong tục ở quê tôi con gái phải lấy chồng rất sớm…
Khi tôi trở lại bến sông cũ tìm thì nghe người ta nói nàng và chồng do làm ăn không khá nên đã cùng bốn đứa con phải phiêu bạt sang xứ khác lâu rồi.
“Áo ai giờ nhạt màu son Thuyền xưa tách bến chỉ còn chợ quê…”
(Tập san VGĐ Magazine - Canda số 3 năm 2010)
Thanh Trắc Nguyễn Văn-------------------------------------------------------------------------------------------------- Chợ quê "Nhất Y nhì Dược tạm được Bách Khoa ..." Chợ quê trên chợ dưới thuyền Chèo em quẫy sóng chao nghiêng nắng chiều Tôi ngồi nghe gió liêu xiêu Lén nhìn cô lái ước điều bâng quơ Từ ngày con nhện lửng lơ Tôi đi chợ mãi để bơ vơ hoài! Em cười chẳng biết với ai Bỏ tôi ôm một giỏ xoài buồn hiu... Một hôm tôi quyết hỏi liều Muốn sang... phải bắc cầu kiều sao đây? Em đùa nhắn gió thách mây Trạng nguyên đỏ lá là ngày vu quy...
Ai ngờ từ đấy phân ly Bảy năm biền biệt tôi đi không về Giận em ném lại câu thề : "Nếu không đỗ trạng không về chợ xưa!..." Giảng đường sớm nắng chiều mưa Miệt mài đèn sách đợi mùa vinh quy Thế rồi phượng thắm mùa thi Thế rồi bác sĩ trường Y, như lời... Trạng nguyên lá đỏ ven đồi Tôi về hái vội bồi hồi nhớ mong Thuyền em vẫn đậu bên sông Gặp em tay níu tay bồng... bốn con!...
Áo ai giờ nhạt màu son Thuyền xưa tách bến chỉ còn chợ quê...
(Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp.HCM - NXB Trẻ 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Truyện thơ: Sám hối trước biển Fri Jan 06, 2012 1:19 am | |
| Sám hối trước biển
Tôi là một sinh viên nghèo lớn lên một ở vùng biển miền Trung. Cha tôi ngày xưa là một dân chài lão luyện. Trong một chuyến đi biển ông đã ra đi mãi mãi không về sau một cơn bão lớn. Mất cha, tôi và mẹ tôi bơ vơ như một ngôi nhà đã bị xiêu vẹo nay lại còn bị mất thêm nóc! Hai mẹ con phải nương tựa nhau mà sống. Tội nghiệp nhất là mẹ tôi. Mỗi sáng sớm khi thì bà ra bãi biển mua cá của ghe chài rồi đem ra chợ bán, khi thì đi cào nghêu mướn cho các chủ nghêu.
Tuy vất vả nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng vay mượn các cậu dì họ hàng bên ngoại để giúp cho tôi được ăn học tới nơi tới chốn. Nghe nhiều người kể lại mẹ tôi ngày xưa là một cô tiểu thư rất xinh đẹp của một gia đình giàu có trên tỉnh. Gia đình mẹ đã hứa gả mẹ cho Phong, một tên công tử, con cán bộ ăn chơi khét tiếng thời đó. Mẹ tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, vì đó chỉ lời hứa “trên bàn nhậu” của ông ngoại. Tuy vậy do sự thúc ép của gia đình, mẹ cũng phải nhiều lần nhắm mắt nhận lời đi chơi với Phong.
Có một lần mẹ đi ca nô chơi với Phong trên biển. Không ngờ tên Phong lái ca nô ra xa bờ rồi dở trò sàm sở với mẹ. Mẹ chống cự và bị rớt xuống biển. Do ở xa bờ, biển khá sâu, bản thân Phong không biết bơi nên hắn ta cũng không dám nhảy xuống cứu. Rất may, ghe chài của cha tôi đang đậu ở gần đó. Cha tôi đã bơi đến vớt và cứu được mẹ. Mẹ tôi bắt đầu yêu cha tôi chính là do có cuộc gặp gỡ trên. Chuyện tình của cha và mẹ đã bị sự phản đối quyết liệt của gia đình nhà ngoại. Đến khi tôi ra đời thì ông ngoại cũng tuyên bố từ mẹ tôi và dứt khoát không nhận tôi làm cháu. Rất may còn có bà ngoại, cậu ba và dì út rất thương mẹ tôi. Chính bà ngoại, cậu ba và dì vẫn thường lén lút chu cấp tiền cho mẹ tôi nuôi tôi ăn học.
Sau này, tôi lên thành phố học đại học rồi quyết ở lì lại nơi "có những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh" đầy hấp dẫn, cho đến khi đậu tốt nghiệp và xin được việc làm. Tôi hầu như không còn về quê nữa. Cái quá khứ đói nghèo của dân chài miền biển cứ mãi chập chờn ám ảnh tôi đến cả trong giấc ngủ… Nhờ có năng lực và làm việc khá chăm chỉ nên tôi thăng tiến khá nhanh. Tôi may mắn làm quen được Trà My, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu lòng nhân hậu. Nàng cũng là em gái của một người bạn rất thân của tôi. Khi tôi ngỏ lời yêu Trà My, nàng tỏ vẻ không hài lòng:
- Em không tin tình yêu của anh. Nói thật em chỉ thấy anh yêu bản thân của anh chứ anh không hề biết yêu một người nào khác ngoài anh cả!
- Em lầm rồi! Nếu ai yêu anh thật lòng anh cũng sẽ yêu và chăm sóc với người ấy y như vậy!
- Thế anh có biết ai yêu anh nhiều nhất không?
- Biết! Người yêu anh nhiều nhất chính là Trà My!
- Không phải, người yêu thương anh nhiều nhất hiện giờ chưa phải là em mà chính là mẹ anh! Mẹ anh đã hy sinh rất nhiều cho anh, thế mà anh đã nỡ đối xử với mẹ như thế nào? Khi nào em vẫn còn nhìn thấy sự cô đơn đau khổ của mẹ anh, em vẫn chưa thể nào tin tình yêu của anh như lời anh đã nói được!
Nghe theo lời của Trà My tôi về lại miền quê biển tìm mẹ. Thấy tôi về nhiều người quen biết cũ rất ngạc nhiên. Họ cho biết mẹ tôi bị mất trí nhớ đã hơn một năm nay, mỗi chiều bà vẫn thường vắng nhà để được lang thang một mình ngoài biển lạnh. Tôi vội chạy ra bãi biển thì thấy mẹ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù đang đi dọc bờ cát réo gọi tên tôi trong vô thức. Tôi hối hận lắm quì gối khóc trước mặt mẹ và van xin mẹ tha thứ. Mẹ tôi như chợt tỉnh ra, bà ôm lấy tôi khóc không thành tiếng…
Suốt đêm hôm đó tôi đã quì trước biển để sám hối những tội lỗi của mình. Tôi bỗng nhớ và càng thấm thía nhiều hơn câu nói của Trà My: Nếu một người nào không biết yêu thương mẹ của mình thì tình yêu của người đó với người khác dù có nồng nàn thế nào đi nữa cũng chỉ là một thứ tình cảm nhất thời và ích kỷ mà thôi!
Thanh Trắc Nguyễn Văn
------------------------------------------------------------------
Trước biển
Khi con về thăm lại mái nhà xưa Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi...
Con đã về. Đừng khóc nữa mẹ ơi! Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng Biển rủ sóng, tóc mẹ giờ bạc trắng Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.
Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa.
Bao năm trời bay nhảy tận miền xa Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh...
Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ Cha không còn. Mà mẹ thì không nhớ Hỏi biển trời dung thứ được con không?
Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| | | | thanhtracnguyenvan
Tổng số bài gửi : 717 Join date : 31/03/2011
| Tiêu đề: Truyện thơ: Con đường xưa đi học Sun Mar 25, 2012 5:05 pm | |
| Con đường xưa đi học
Con đường ngày xưa tôi đi học là một con đường chạy dọc theo một con sông nhỏ rất hiền lành của quê hương tôi. Là con đường vào những chiều thu có những áng mây lơ lững treo trên bầu trời màu xám, có những lớp cỏ mềm mại dưới bước chân màu xanh, có những vạt nắng thả nhẹ nhàng xuống chân đê màu vàng tươi như những cọng rơm…
Con đường ngày xưa tôi đi học còn có em, một cô bé xinh xắn dễ thương nhà ở cuối thôn. Tôi học trên em một lớp. Thuở ấy hai đứa vẫn thường chờ nhau để cùng đến trường, chờ nhau khi tan học để cùng về và để cùng ngắm cảnh hoàng hôn trên sông. Em không có cha. Đó cũng là nỗi đau thầm kín suốt một đời của em. Em luôn bị đám bạn xấu trong lớp chọc ghẹo. Cũng chính vì thế em và mẹ em phải nhờ đến tôi, một đứa bé trai lớn hơn em, giúp đỡ cho em mỗi khi em bị bắt nạt.
Có lần cô giáo lớp của em ra đề bài kiểm tra viết về người cha trong gia đình. Không hiểu em làm bài thế nào mà bài em làm được tám điểm cao nhất lớp! Em được cô giáo tuyên dương và đọc bài viết cho cả lớp cùng nghe. Hậu quả là đám bạn của em do ganh tị đã dùng nhiều lời lẽ cay độc xúc phạm đến em. Hôm đó em đã khóc rất nhiều và tôi đã phải dỗ dành mãi…
Em thích nhất là ăn nhãn. Kỷ niệm tuổi thơ của tôi là nhiều lần tôi phải lén vào vườn nhãn hái trộm nhãn cho em. Và cũng nhiều lần tôi bị chủ vườn rượt đuổi một trận ra trò, rồi bị ba má đánh đòn… Tôi thích nhất là lội sông. Những buổi chiều tan học về em thường ngồi trên bờ đê ăn nhãn, còn tôi thì lội tung tăng dưới sông. Kỷ niệm của chúng tôi chỉ có thế. Thật trong sáng và thật bình dị.
Rồi chúng tôi lần lượt lên học cấp ba. Lần đầu thấy em tha thướt trong tà áo dài trước ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều chàng trai đồng lứa, tôi chợt hiểu ra một điều mà từ lâu tôi đã vô tình quên mất: Em rất đẹp! Em bắt đầu thích ép lá thuộc bài vào vở. Tôi cũng bắt đầu tập làm thơ… Những bài thơ ngô nghê tôi viết tặng cho em, em đọc rồi cười nhiều khi đến chảy cả nước mắt! Thấy em có quá nhiều bạn trai để ý muốn làm quen, tôi vội về thưa với cha mẹ. Thật không ngờ cả cha mẹ tôi đều phản đối quyết liệt! Có hai lý do chính. Một là cha mẹ tôi không muốn kết sui gia với mẹ em, người đàn bà trong thôn từ lâu đã bị mang tai tiếng là “chửa hoang” để sinh ra em. Hai, em là con gái tuổi dần! Ở quê tôi con gái tuổi dần là cái tuổi bị xem là “kỵ” nhất, “xấu” nhất của các nàng dâu khi cưới hỏi.
Tôi buồn lắm chỉ biết im lặng bên em và tìm cách đối phó với những thành kiến quá cổ hủ của gia đình. Khi lên thành phố thi rồi học đại học, tôi vẫn tự nhủ sẽ cố gắng học thành tài để sau này có thể tự lập được và đường hoàng cưới em làm vợ. Riêng em, không may lúc đó mẹ em bỗng bị bệnh nặng. Lại thêm nhà mẹ em và em cũng không khá giả gì, nên ước mơ vào đại học của em xem như bị dở dang.
Em vẫn thường gởi thư cho tôi. Nhưng rồi có một dạo hơn ba tháng liền tôi không nhận được lá thư nào của em. Tôi vội vàng về quê thì đã trễ mất! Mẹ em phải nằm viện. Tiền bạc không có, em phải nghe lời mai mối lấy một người chồng nước ngoài ở tận xứ Đài Loan xa xôi. Nghe nhiều người nói lại chồng của em vừa già lại vừa có tật ở chân!
Mẹ em đưa cho tôi lá thư xin lỗi của em cùng những bài thơ tôi đã tặng em trước đây. Con đường đi học ngày xưa vẫn đẹp như ngày nào. Nhưng hôm nay đi trên con đường ấy mắt tôi bỗng rưng rưng nhòa lệ vì nhớ đến em…
Thanh Trắc Nguyễn Văn
------------------------------------------------------------------
Con đường xưa đi học
Con đường xưa đi học Nắng mượt vàng chân đê Có người em gái nhỏ Từng buổi đợi nhau về.
Em một thời leo nhãn Anh một thời lội sông Một thời ôm cặp sách Hát chạy rong trên đồng.
Con đường xưa đi học Đôi bướm vàng chợt bay Tóc em ngỡ là gió Áo em ngỡ là mây.
Em một thời ép lá Anh một thời làm thơ Một thời nhặt phượng đỏ Tiếng ve sầu lơ ngơ.
Con đường xưa đi học Hai đứa giờ hai nơi Em theo người xứ lạ Anh lưu lạc phương trời.
Em quên thời áo trắng Rơi nỗi buồn đâu đây Con đường anh trở lại Thăm thẳm một màu mây.
Thanh Trắc Nguyễn Văn | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Tâm sự Thanh Trắc Nguyễn Văn qua thơ | |
| |
| | | | Tâm sự Thanh Trắc Nguyễn Văn qua thơ | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |